Tư chất của Ngô Bình vốn dĩ không tệ, giờ có thêm ngọc Thiên Tâm và Đại Hiền Đan nữa, hai thứ cùng phát huy tác dụng giúp linh hồn anh thăng hoa theo.
Võ hồn thoát ra khỏi cơ thể, vút lên trời cao, liên tục xảy ra thay đổi kỳ diệu, sau đó bắt đầu phát ra ánh sáng. Rất nhanh sau đó, võ hồn trở nên chói mắt giống như ánh trăng.
Võ hồn rung chuyển, ánh trăng tràn ngập khắp trời. Một lúc sau, võ hồn lại biến thành một luồng gió mát, thổi qua bãi cỏ, lướt qua ngọn cây.
Chỉ trong chớp mắt, võ hồn bắt đầu hấp thụ khí thế của ngọn núi lớn phía sau, cảm giác đè nén, sự hùng vĩ, tất cả tiếp thêm sức mạnh cho võ hồn, tạo ra một khí thế khiến người ta phải nghẹt thở.
Võ hồn của anh thay đổi rất nhiều, như ánh sáng, như nước, như núi cao, như vực sâu, như biển lớn, như gió mát.
Võ hồn dạo một vòng xong thì quay về lại cơ thể, chỉ trong tích tắc, Ngô Bình đã cảm thấy mình hiểu sâu hơn về thiên địa vạn vật, về quy luật của tự nhiên. Vạn vật trong thiên hạ đều mặc cho anh sử dụng.
“Thiên Nhân cảm ứng!”. Anh lẩm bẩm.
Đương nhiên, bây giờ anh chỉ mới bước đầu nắm được Thiên Nhân cảm ứng, vẫn còn một khoảng cách nữa mới đạt đến được viên mãn.
Tiếp đó, mãi đến khi mặt trời lên, Ngô Bình vẫn còn đang cảm nhận mọi thứ xung quanh. Thế giới mà anh nhìn thấy lúc này đã không còn giống với trước đây nữa.
Sau khi kích phát, tâm trạng anh rất tốt, anh đang định thi triển thử võ hồn, xem thử hiệu quả thế nào nhưng cơ thể lại đột nhiên yếu đi, anh có dự cảm không lành, thét lên: “Cuối cùng cũng tới!”
Đương nhiên thứ anh nói là đại thoái bệnh, sau khi khởi động linh khiếu thứ sáu thì tai kiếp Đại Thoái Bệnh sẽ đến. Vốn dĩ anh nghĩ còn một tháng nữa Đại Thoái Bệnh mới đến, không ngờ nó lại đến nhanh và bất ngờ như thế.
“Xem ra tạm thời không thể đi Á Mã rồi”. Anh lẩm bẩm.
Lúc Đường Tử Di nhìn thấy Ngô Bình thì anh đang nằm trên sàn, mặt mày xanh xao, cô ấy giật mình, vội vã đỡ anh dậy, lo đến phát khóc: “Ông xã, anh sao thế? Bị thương rồi sao?”
Trong ấn tượng của cô, Ngô Bình là người không thể nào bị bệnh, nhất định là có người đánh nên anh mới bị như thế này”.
Ngô Bình miễn cưỡng nở nụ cười: “Tử Di, anh không sao. Đại Thoái Bệnh của anh đến rồi, đấy là tai kiếp, không tránh được”.
Đường Tử Di thầm thấy an tâm: “Do tu luyện sao? Vậy em phải làm sao?”
Ngô Bình: “Cho anh miếng nước, đừng để ai đến làm phiền anh”.
Đường Tử Di gật đầu, cô ấy là một cô gái nhưng không ngờ lại có thể bế bổng Ngô Bình lên, đi về phía giường.
Cô ấy đặt Ngô Bình lên giường, vội vã mang nước đến, đút cho anh uống.
Bây giờ Ngô Bình không