Thôi Quảng Hải cúi lạy anh, đáp: "Vậy tôi xin đa tạ!"
Ngô Bình: "Giờ hai người có thể về rồi".
Sau khi hai vợ chồng nọ rời khỏi, Ngô Bình lạnh lùng nói: "Ở bên ngoài rình rập lâu như vậy, chi bằng đi vào phòng làm tách trà?"
Rèm cửa sổ động đậy, một cái bóng đen vụt nhảy vào phòng. Đó là một tay sát thủ, hắn lạnh lùng nói: "Người nhà họ Âm muốn giết mà cậu lại dám cứu, gan to thật đấy!"
Ngô Bình: "Lời tôi nói anh cũng nghe thấy rồi đấy, rắc rối của nhà họ Thôi tôi sẽ giải quyết".
Cái bóng đen cười lạnh: "Chỉ dựa vào cậu?"
"Rẹt!"
Từ ngoài cửa sổ, đột nhiên có một thanh kiếm bay vào phòng. Người mặc đồ đen kinh ngạc, vội vã tránh sang một bên. Nhưng vẫn muộn một chút, tay trái hắn ta đã bị chém gãy, máu tươi đang phun ra.
Hắn gầm lên giận dữ: "Là tên khốn nào dám đánh lén tao?"
Một long vệ đẩy cửa sổ nhảy vào trong phòng rồi gật đầu chào Ngô Bình.
Ngô Bình: "Tôi không giết anh, bảo gia chủ nhà họ Âm các người đến gặp tôi. Nếu người đó không tới, tôi sẽ đưa người đuổi giết đến tận nhà họ Âm các người".
Gã mặc đồ đen nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: "Cậu ra mặt thay cho nhà họ Thôi?"
Ngô Bình: "Anh có thể hiểu như vậy, đi đi, anh chỉ có một tiếng. Sau một tiếng mà người đó không tới thì tôi sẽ ra tay".
Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng rồi lách người, nhảy qua cửa sổ rồi biến mất vào màn đêm. Hắn ta quay về báo cáo lại với chủ nhân của mình chuyện vừa xảy ra.
Sau khi tên sát thủ đi khỏi, Ngô Bình lấy ra viên tiên ngọc kia. Ngô Bình mỉm cười vui vẻ, đây là một loại bùa bằng ngọc, cũng là một loài bùa hộ mệnh cực kỳ cao cấp. Có nó rồi, có thể bảo vệ thân thể và linh hồn khỏi bị huỷ diệt, cho nên là một món bảo bối cực quý giá!
Đương nhiên, với loại bùa hộ mệnh như viên ngọc này, chắc chắn phải là do Thiên Tiên luyện thành. Hơn nữa viên ngọc này có thể sử dụng liên tục, chỉ cần truyền cho nó đủ pháp lực là được.
Ngô Bình dùng thử nó, truyền pháp lực trong cơ thể mình vào bên trong nó, viên ngọc sáng lên rồi nhanh chóng hút lấy. Một lát sau, anh dừng truyền pháp lực vào viên ngọc. Dù gì lát nữa anh phải giao đấu với kẻ khác nên giờ không nên để bản thân tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Nửa tiếng sau có tiếng người gõ cửa, một long vệ ra mở cửa. Cửa mở ra, bên ngoài là một ông già đầu hói đang đứng. Ông già này cười nói: “Tôi đến tham kiến Ngô thần y”.
Long vệ lùi về sau mấy bước nhưng tay vẫn không rời thanh kiếm, sau đó ra hiệu cho ông ta vào phòng.
Ông già đi tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào hỏi: “Âm Tứ Bình tham kiến Ngô thần y”.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, không phải nhà họ Âm này muốn giết anh sao? Sao lại khách sáo với anh như vậy?
Anh thờ ơ đáp: “Có gì ông cứ nói”.
Âm Tứ Bình đáp: “Ngô thần y cứu người giúp đời, công đức vô lượng”.
Ngô Bình nhìn ông ta rồi hỏi: “Ông là gia chủ nhà họ Âm?”
Âm Tứ Bình: “Chính là tôi”.