Hai người ngồi ăn bên cạnh vội khuyên nhủ: “Này cậu bạn, trên trời nguy hiểm lắm, gió to mà thổi một cái thôi là thần anh của mình bị thổi tan luôn đấy, xương cốt cũng nát vụn luôn. Còn có gió lạnh trên cửu thiên nữa chứ, đến Thiên Tiên còn không trụ được lâu ở đây nữa là”.
Ngô Bình không hề biết những điều này nên đã cảm ơn người đó.
Đồ ăn khá ngon, nhưng tu vi càng cao thì Ngô Bình càng không còn khẩu vị với đồ ăn của thế tục nữa, vì thế hầu như anh chỉ nhìn Liễu Y Y ăn.
Ăn xong, Ngô Bình bỏ tiền báu xuống bàn rồi rời đi, song vẫn không quên nói cảm ơn với chủ quán.
Bọn họ vừa đi ra ngoài thì có một bóng đen lao đến với tốc độ nhanh chóng mặt, đó là một người đàn ông trung niên cầm dao găm, sau đó đâm thẳng vào ngực của Ngô Bình.
Ngô Bình không hề né đi, để mặc cho con dao đâm vào người mình, nhưng có một tiếng động vang lên, một luồng sức mạnh phản phệ mạnh mẽ đã bắn ngược vào người đàn ông, ông ta hét lên đau đớn rồi bay ra xa, cả cánh tay đã gánh nát! Cùng lúc đó còn có một luồng sức mạnh khủng khiếp tấn công vào cơ thể ông ta, khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta dập nát, thập tử nhất sinh.
Ngô Bình tiến lên hỏi: “Sao ông lại muốn giết tôi?”
Người đàn ông thoi thóp rồi kinh hãi nói: “Tôi định cướp tiền của cậu, nhưng không ngờ cậu lại mạnh thế, cứu tôi với…”
Ngô Bình mặc kệ ông ta, sau đó đưa Cửu Bảo Tiên Y cho Liễu Y Y mặc rồi cười nói: “Đi, chúng ta đi xem thế giới bây giờ ra sao rồi”.
Anh kéo Liễu Y Y bay vút lên cao, họ càng bay càng cao, loáng cái đã biến mất trên không trung.
Họ vừa bay được một đoạn thì trên cao xuất hiện gió lớn, cơn gió có uy lực rất mạnh, tu sĩ dưới cảnh giới Long môn không thể chịu được. Lên cao tiếp nữa là đến tầng khí giá lạnh, nhiệt độ giảm cực sâu, với tu vi hiện giờ mà Ngô Bình vẫn còn thấy lạnh.
May mà Liễu Y Y mặc Cửu Bảo Tiên Y và được Ngô Bình che chở nên không cảm thấy gì.
Họ bay lên cao tieprs thì thấy có một đám mây nhiều màu sắc, Ngô Bình biết trong các đám mây này ấn chứa sức mạnh đáng sợ, nếu chạm phải thì chúng sẽ nổ tung ngay, vì đây chính là lôi vân.
Họ bay tiếp và vượt qua khu vực của lôi vân, sau đó tiến vào một không gian u tối, xung quanh không có một vì sao nào, đây cũng chính là nơi lạnh nhất trong vũ trụ.
Khi ở đây, con người sẽ thấy cô đơn và nhỏ bé cùng một cảm giác sợ hãi từ trong sâu thẳm. Dù Ngô Bình đã là tu sĩ có tu vi cực cao, nhưng cũng không cản được cảm giác ấy.
“Nhìn kìa!”, Liễu Y Y hô lên.
Ngô Bình phóng trường vực ra, để một chút không khí bao lấy Liễu Y Y, giúp cô ấy có thể hít thở, vì thế cô ấy mới thích ứng được với không gian này.
Ngô Bình nhìn xuống thì thấy có một trùm sáng to như quả bóng bầu dục, bên trong không chỉ có một mặt trăng và mặt trời, chúng di chuyển theo một quy luật phức tạp và chính xác quay quanh trùm sáng này, vì thế người ở bên dưới có thể nhìn thấy ban đêm và ban ngày.
Ngô Bình ngẩn ra nói: “Đây chính là thế giới mà chúng ta sống ư?”
Liễu Y Y: “To thật đấy, nhưng em vẫn không nhìn rõ nó vận chuyển thế nào”.
Ngô Bình cười nói: “Làm sao nhìn rõ được, không gian trên này có kết cất rất phức tạp, có phải không gian ba chiều đơn giản đâu. Hình như thế giới này có ba tầng, đại lục Côn Luân của chúng ta chắc ở tầng một”.
Ngô Bình có đôi mắt xuyên thấu nên mới nhìn rõ.
Liễu Y Y: “Còn tầng bên trên thì sao? Là thế nào?”