Tuyết Vũ: “Tôi cũng không rõ, e là chỉ có gặp họ rồi mới có thể hiểu được mọi chuyện”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, ít nhất tìm hiểu tình hình của bố mẹ cô trước”.
Tiên Kinh, nước Tống.
Trong biệt thự nhà họ Đường, cả nhà đang tụ họp lại, người ngồi ở vị trí quan trọng là gia chủ nhà họ Đường – Đường Tứ Trấn.
Ngồi trên bàn là ba người con trai và hai người con gái của Đường Tứ Trấn, cũng như cháu trai và cháu gái của ông ta. Hương hỏa của nhà họ Đường rất thịnh vượng, Đường Tứ Trấn có bảy người cháu trai, sáu người cháu gái, còn có ba cháu ngoại trai và bốn cháu ngoại gái.
Bình thường Đường Tứ Trấn là một người rất nghiêm khắc, ngay cả trên bàn cơm thì người từng làm lính là ông ta vẫn ngồi rất thẳng người.
Người giúp việc bưng cơm và đồ ăn lên, Đường Tứ Trấn nói một câu “ăn cơm thôi”, mọi người mới bắt đầu cầm đũa lên.
Con trai cả của Đường Tứ Trấn là một người trung niên mặt chữ điền, tên là Đường Ngạo Quốc, ông ta cũng rất uy nghiêm, nói: “Bố ơi, tập đoàn Cổ Nguyệt hy vọng có thể hợp tác với ngành hóa chất của chúng ta”.
“Con nghĩ thế nào?”, Đường Tứ Trấn gắp một đũa rau, hỏi con trai mình.
Đường Ngạo Quốc nói: “Năng lực về công nghiệp hóa chất của tập đoàn Cổ Nguyệt chỉ đứng sau nhà họ Đường chúng ta, ngành hóa chất của Cổ Nguyệt từng là đối thủ cạnh tranh mạnh của nhà họ Đường chúng ta. Nhưng hiện tại tập đoàn Cổ Nguyệt đang gặp khủng hoảng, cần vốn gấp. Bố nghĩ chúng ta có thể nhân cơ hội này để mua lại ngành hóa chất của tập đoàn Cổ Nguyệt với giá thấp, làm cho ngành hóa chất ngày càng lớn mạnh hơn”.
Đường Tứ Trấn không nói gì về đề nghị của con trai cả, ông ta lại hỏi con trai thứ.
Người con trai thứ tên Đường Ngạo Long, lúc còn trẻ là một người đàn ông tuấn tú, cho dù bây giờ đã bốn mươi năm mươi tuổi nhưng ông ta vẫn rất khôi ngô. Ông ta bỏ đũa xuống, cười nói: “Bố, dạo này con luôn để ý đến vấn đề nợ của tập đoàn Cổ Nguyệt. Qua điều tra nghiên cứu của các chuyên gia, con thấy khủng hoảng thực sự của tập đoàn Cổ Nguyệt không phải là khoản nợ”.
Đường Tứ Trấn: “Ồ, không phải nợ, vậy thì là gì?”
Đường Ngạo Long: “Khủng hoảng thực sự của tập đoàn Cổ Nguyệt là xung đột nội bộ. Hồ Vĩnh Niên của tập đoàn Cổ Nguyệt bị bệnh nặng, em trai của ông ta là Hồ Vĩnh Khánh và con trai Hồ Nguyện cố sức tranh giành quyền quản lý tập đoàn Cổ Nguyệt. Chính cuộc chiến của họ đã dẫn đến hoạt động của tập đoàn Cổ Nguyệt có vấn đề, sau đó phát sinh vấn đề nợ nần. Nhưng thật ra dù là Hồ Vĩnh Khánh hay Hồ Nguyện, trong tay họ đều có đủ vốn để giải quyết vấn đề này”.
Đường Tứ Trấn: “Thế nên đề nghị của con là gì?”
“Trước tiên có thể liên hệ với Hồ Nguyện của tập đoàn Cổ Nguyệt, anh ta hiện đang nắm quyền kiểm soát tuyệt đối với ngành hóa chất, mà ngành hóa chất là ngành mà Hồ Khánh có nhiều mối liên hệ trực tiếp nhất. Ngoài ra, Hồ Nguyện cần một số vốn lớn để sáp nhập và thu mua nước ngoài để đấu lại sự kiểm soát của Hồ Vĩnh Khánh với nội bộ tập đoàn, thế nên có lẽ anh ta rất sẵn lòng bán ngành hóa chất. Thật ra, con đã liên lạc với Hồ Nguyện, tiết lộ ý định mua lại”.
Đường Tứ Trấn rất hài lòng, ông ta gật đầu nói: “Khá lắm, vậy giao chuyện này cho con phụ trách”.
Đường Ngạo Quốc nhìn em trai một cái, cười nói: “Ngạo Long, anh hai rất yên tâm với tác phong trong công việc của chú. Nhưng anh vẫn là người có kinh nghiệm nhiều trong việc đàm phán này, chú có gì cần giúp thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào”.
Đường Ngạo Long: “Vâng”.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi ngồi bên cạnh Đường Ngạo Long cười nói: “Ông nội, cháu có quan điểm khác”.
Thấy con trai mình có ý kiến, Đường Ngạo Long nhìn con mình bằng ánh mắt khích lệ.
Người này tên là Đường Thắng, con trai lớn của Đường Ngạo Long, từ nhỏ đã rất thông minh, được Đường Tứ Trấn vô cùng yêu thương, thường xuyên dẫn anh ta theo bên cạnh để dạy bảo.
Đường Tứ Trấn cũng cảm thấy có hứng thú: “Thắng Nhi, vậy cháu nói thử xem”.