Vương Chiếm Lễ hít sâu một hơi rồi nói: “Em trai song sinh của tôi là một tông sư cảnh giới Thần! Nếu cậu quả quyết không tha cho con trai tôi, tôi sẽ nhờ chú ấy trả thù giúp”.
Ngô Bình bình thản nói: “Cao thủ cảnh giới Thần không nhiều, em trai song sinh của ông tu luyện khá tốt đấy, sao ông lại muốn ông ta đến nộp mạng?”
Dứt lời, anh tung một quyền ý về phía Vương Chiếm Lễ. Ông ta chợt thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, một vực sâu thăm thẳm xuất hiện làm ông ta sợ hãi hét lên rồi lùi lại. Vì quá sợ hãi nên ông ta đã ngã xuông đất rồi toát mồ hôi lạnh.
“Cậu… cũng là tông sư cảnh giới Thần ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không rảnh để tiếp chuyện ông, nếu em trai ông muốn đến trả thù thì cứ việc”.
Dứt lời, anh mặc kệ Vương Chiếm Lễ rồi quay người bỏ đi. Chỉ còn Vương Chiếm Lễ ngơ ngác ở lại, càng nghĩ càng thấy sợ rồi lắp bắp nói: “Không lẽ tu vi của cậu ấy còn cao hơn cảnh giới Thần, là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên ư?”
Nghĩ tới đây, Vương Chiếm Lễ run lên rồi tái mặt.
Ngô Bình đi thêm một đoạn thì thấy Bạch Băng vẫn đang ở đây, cô ấy ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa. Ban nãy, cô ấy đã nhìn thấy rõ mọi chuyện và thật sự không ngờ chuyện lại lớn đến vậy, cảnh sát còn nuối đuôi tới.
“Ngô Bình, ổn rồi chứ? Hay thôi bỏ qua đi”, Bạch Băng nói vậy vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Có phải chuyện lớn gì đâu nên cô yên tâm đi, sau này Vương Hạo sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.
Bạch Băng thở phào một hơi: “Số cô đen thật đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện”.
Ngô Bình nói: “Bình thường mà cô, ai bảo cô xinh quá, đàn ông nhìn thấy là thèm khát. Cái câu hồng nhan hoạ thuỷ thật ra không phải lỗi lầm của phụ nữ, mà là sự tham lam của đàn ông”.
Bạch Băng lườm anh: “Em dám ví cô với hoạ thuỷ hả?”
Ngô Bình chối ngay: “Cô đừng hiểu lầm, em đang hình dung cô xinh đẹp cơ mà…”
Bạch Băng mím môi cười: “Xem em cuống lên kia, cô chỉ đùa thôi. À, sau này đừng gọi cô là cô Bạch nữa, cô lớn hơn em có mấy tuổi thôi, sau này gọi là chị đi”.
Ngô Bình cười nói: “Vâng thưa chị, mà giờ muộn rồi, để em đưa chị về ký túc”.
Bạch Băng hắng giọng nói: “Em không muốn nói chuyện với chị tiếp à?”
Ngô Bình cạn lời: “Em chỉ muốn chị về nghỉ sớm thôi”.
Bạch Băng lườm anh: “Không thích thì tôi, ai bảo chị là hoạ thuỷ cơ chứ”, nói rồi, Bạch Băng bực bội bỏ đi.
Ngô Bình thấy Bạch Băng giở mặt còn nhanh hơn giở trang sách, anh lắc đầu rồi đuổi theo.
Đi được một đoạn thì Bạch Băng nói: “Ngô Bình, tuần sau em giúp chị một việc được không?”
Ngô Bình cười hỏi: “Việc gì thế ạ?”
Bạch Băng: “Đi dự đám cưới bạn trai cũ cùng chị”.