Thanh Tuyết: “Thân phận của tôi, cậu đã sắp xếp rồi sao?”
Ngô Bình: “Đã ổn thỏa rồi”.
Thanh Tuyết: “Cảm ơn cậu đã chịu giúp tôi, để báo đáp, tôi tặng cậu vật này”.
Ngô Bình nhận lấy một cái hộp, sau khi mở ra, bên trong có một miếng ngọc, cậu hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện tám cảnh giới Nhân Tiên và năm cảnh giới Địa Tiên hoàn chỉnh”.
Ngô Bình mở to mắt: “Nhân Tiên có tám cảnh giới? Địa Tiên có năm kỳ tu hành?”
Thanh Tuyết: “Tu vi của cậu có lẽ là Nhân Tiên tầng sáu, phía sau còn có tầng bảy và tầng tám, tôi miễn cưỡng thì đạt đến thất cảnh, có thể đến đết bát cảnh hay không, thì phải xem vận may của cậu rồi. Địa Tiên có năm cảnh giới, cậu chỉ biết bốn cảnh giới trước, cảnh giới thứ năm gọi là Thiên Mệnh Cảnh, có ba cảnh giới nhỏ. Năm đó, tôi chỉ đột phá đến một cảnh giới nhỏ của Thiên Mệnh Cảnh thôi. Hy vọng cậu có thể bù đắp được tiếc nuối của tôi”.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn”.
Thanh Tuyết nói: “Không cần khách sáo, giúp đỡ lẫn nhau thôi”.
“Đúng rồi, bên trong này, còn ghi chép kỷ lục cao nhất của từng cảnh giới trong lịch sử. Hơn nữa, phàm là người từng nhìn thấy bảo vật này, thì tu vi đều sẽ được ghi lại, trên đó, cũng được xếp hạng. Năm đó, tôi đã tiến vào một trăm người đứng đầu, hy vọng cậu có thể vượt qua tôi”.
Mắt Ngô Bình sáng rực: “Còn có bảng xếp hạng sao?”
Thanh Tuyết: “Đây là pháp bảo, không cần thấy kỳ lạ. Đúng rồi, có chuyện này tôi phải nói với cậu, An Ogura và Yozakura Tama, tư chất đều không tệ, tôi chuẩn bị nhận bọn họ làm đồ đệ, cậu không để ý chứ?”
Ngô Bình không sao cả, nói: “Có cô dạy cũng tốt, tôi đỡ phải lo lắng”.
Thời gian này, anh cũng không quan tâm được chuyện tu hành của hai cô ấy, hiện tại có Thanh Tuyết trông coi, cũng không phải là lựa chọn tệ.
Chia tay Thanh Tuyết, anh nói với người ta một tiếng, đi đến Địa Tiên Giới gặp Hồng Lăng và sư phụ.
Quay về Thiếu Long Phong trước, thì thấy một thuồng luồng trắng bay đến, thân thiết vây quanh cậu.
Anh tập trung nhìn nó, đây chẳng phải là bạch xà kia sao? Nó lại biến thành thuồng luồng rồi sao?
Anh vỗ đầu thuồng luồng, nói: “Không tệ không tệ, quay về đưa mày rời khỏi chỗ này, tìm bạn cho mày”.
Thuồng luồng trắng rất vui, nó há miệng lớn, năm con thuồng luồng nhỏ từ trong miệng chui ra, đều là màu trắng bạc. Thì ra sau khi biến thành thuồng luồng, nó đã sinh ra năm quả trứng thuồng luồng, không bao lâu, đã phá vỏ thành năm con thuồng luồng.
Mấy con thuồng luồng đều to chừng ngón tay cái, bọn nó rất thân thiết với Ngô Bình, bò sát trên người. Ngô Bình khẽ cười, lấy ra Sinh Mệnh Đan đút cho những con thuồng luồng nhỏ này.
Mấy đứa nhóc này rất thích ăn, cắn từng ngụm nuốt luôn.
Ngô Bình đang trêu đùa với thuồng luồng, Trần Hạc Niên vội vã đến: “Sư thúc!”
Ngô Bình: “Hạc Niên, tìm ta có chuyện gì?”
Trần Hạc Niên nói: “Sư thúc, hôm trước Vũ Văn Thiên đều xuất quan, kẻ nay vô cùng kiêu ngạo, cử người đến đề nghị liên hôn Vô Tương Phong ta, muốn với Kinh Hồng sư muội”.