Ngô Bình đương nhiên biết hai người, vì cô gái tóc dài là hoa khôi trường tên Hàn Băng Nghiên, là người đẹp nhất trường, độ nổi tiếng còn lớn hơn cả Giang Nhu.
Cô gái tóc ngắn cũng khá nổi tiếng, tuy vẻ ngoài có thua Hàn Băng Nghiên một chút, nhưng cũng thuộc dạng gái xinh. Cô ta tên là Trương Lệ Phỉ, là bạn gái của Chu Minh Lượng.
Trước đó, trong trường đã xảy ra một chuyện chấn động. Đó chính là Trần Mậu Tông - người đứng đầu khối 12 đã cua được Hàn Băng Nghiên, hai người đi đâu cũng có đôi. Chuyện này đã khiến rất nhiều bạn nam bị đả kích, đau lòng không thôi.
Từ Kiêu thấy mấy nhân vật nổi tiếng kia thì bĩu môi: “Trần Mậu Tông kia trông y như con khỉ, thua xa “anh” Bình nhà ta. Anh Bình, hồi sau cậu nhớ cua đổ hoa khôi cho tớ. Vậy là tớ có bà chị dâu là hoa khôi rồi”.
Ngô Bình trợn trắng mắt: “Nằm mơ đấy à, hoa khôi người ta mà nhìn trúng tớ chắc?”
Từ Kiêu mặt dày nói: “Trời, không thử sao biết? Nào, chúng ta qua chào hỏi đi”.
Cậu ta nói xong bèn kéo Ngô Bình đi qua mời bia hai hoa khôi trường.
Mấy người Hàn Băng Nghiên thấy có người đến đều hơi bất ngờ. Tuy mọi người học chung trường, nhưng họ cũng không thân với Ngô Bình và Từ Kiêu. Dù sao họ cũng chẳng phải người cùng hội cùng thuyền.
Từ Kiêu cười nói: “Chào người đẹp Hàn, người đẹp Trương, xin tự giới thiệu một chút, tụi này là lớp 3 khối 12. Đây là Ngô Bình bạn tôi, còn tôi là Từ Kiêu. Thấy mọi người ăn đồ nướng ở đây, chúng tôi bèn đến chào hỏi”.
Hàn Băng Nghiên nghe nói là cùng khối bèn cười: “Cảm ơn”, sau đó giơ ly bia lên.
Trần Mậu Tông và Chu Minh Lượng chỉ lạnh nhạt liếc hai người Ngô Bình một cái rồi chào hỏi vài câu.
Từ Kiêu nói nhiều, cậu ta bưng ly bia mãi không uống, cười bảo: “Trần Mậu Tông này, không phải tôi nói điêu chứ anh Bình nhà tôi lần này nắm rõ đề, chưa biết chừng vượt được cậu đó”.
Trần Mậu Tông là một người cực kỳ tự cao, mục tiêu của cậu ta là ngôi trường đứng đầu cả nước nên đến giờ đều chẳng coi học sinh trong trong trường ra gì. Cậu ta nghe Từ Kiêu nói vậy thì cười khẩy: “Vậy hả?”
Câu “Vậy hả” khiến Từ Kiêu cực kỳ khó chịu, hỏi: “Trần Mậu Tông, không biết bài thi ngữ văn hôm nay cậu được bao nhiêu điểm?”
Trần Mậu Tông nhàn nhạt đáp: “Cũng không cao, ngữ văn 139, toán 142 thôi”.
Điểm như vậy đã là vô cùng cao, tổng điểm của cậu ta rất có khả năng hơn 700, hoàn toàn có cơ hội lọt top 10 toàn thành.
Từ Kiêu nghe xong cười ha ha: “Mới được nhiêu đó á. Môn toán của anh Bình nhà tôi đạt điểm tối đa, ngữ văn 145. Hai môn cộng lại cũng đã hơn cậu 14 điểm rồi. Ha ha, xem ra vị trí người đứng đầu khối phải đổi chủ thôi. Không đúng, phải là người đứng đầu toàn thành phố sắp đổi chủ rồi!”
Trần Mậu Tông nghe thấy điểm Ngô Bình cao như vậy, phản ứng đầu tiên là không tin, mặt mày bình tĩnh nói: “Gian lận chỉ là chiêu nhất thời, khi thi đại học là không được. Lỡ bị bắt được thì cấm thi cả đời đó”.
Từ Kiêu nổi giận: “Cậu nói gì vậy! Anh Bình nhà tôi giỏi như thế, cần gian lận chắc?”
Ngô Bình vội vàng nắm lấy Từ Kiêu nói: “Xin lỗi nhé, mấy người cứ tiếp tục đi”.
Hai người quay trở về chỗ ngồi của mình, Từ Kiêu vẫn mặt mày khó chịu nói: “Mẹ nó, có gì hơn người chứ. Anh Bình, lần này cậu phải thi cao hơn cậu ta, cho cậu ta biết bên ngoài còn có người
giỏi hơn mình rất nhiều”.