Buổi chiều, Lý Ngạo Tiên tìm tới, hắn nói: "Tông chủ, hiện giờ loạn lạc khắp nơi, nhưng chỗ ở cho tộc nhân chúng ta còn chưa sắp xếp ổn thoả. Cho nên hiện giờ chúng ta không có nơi chốn an toàn nào cho họ".
Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: "Thế này đi, truyền lệnh của tôi, lệnh cho tộc nhân Lý Thị toàn lực thu hoạch mùa màng và thu thập đồ dùng sinh hoạt ít nhất phải đủ dùng cho một năm. Sau đó, các tộc nhân chia thành các thị rồi tập trung tại đó. Nơi nào làm xong trước thì tôi sẽ đích thân sắp xếp chỗ ở cho họ".
Lý Ngạo Tiên hỏi: "Tông chủ, tông chủ định sắp xếp cho họ ở đâu?"
Ngô Bình: "Tôi có một cái động tiên, môi trường bên trong không tồi, tạm thời cho họ vào đó sống đi", cái anh đang nói đến chính là Long Hổ Tiên Cảnh.
Lý Ngạo Tiên mừng rỡ đáp: "Như vậy thì tốt quá! Lý Thị có mấy chục triệu người, ngoài cách đi vào động tiên ra thì không có cách nào tốt hơn".
Lý Ngạo Tiên lập tức đi làm việc, còn Ngô Bình hỏi Hoàng Tử Cường tình hình hai ngày nay của phía Hưng Long ra sao.
Hoàng Tử Cường: "Cậu chủ, người đứng đầu khu vực đó giờ đã trở thành thái thú quân Hưng Long. Người này khá thủ đoạn, gần đây quận Hưng Long không an toàn, mặc dù không có bạo loạn lớn nhưng những rối loạn trật tự trị an thì khó mà tránh được".
Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, chỉ cần không có bạo loạn thì người dân có thể tiếp tục sống".
Sau khi giải quyết xong những chuyện này thì trời đã tối, Ngô Bình quay về tu luyện và viết giáo trình.
Hơn chín giờ tối, Đường Tử Di đột nhiên đến phòng anh, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Ngô Bình hỏi: "Tử Di, em sao vậy?"
Đường Tử Di lườm anh một cái đáp: "Mẹ em nói tối nay em nhất định phải mang thai đứa con của anh".
Ngô Bình gãi đầu hỏi: "Tại sao?"
Đường Tử Di hừ một cái, đáp: "Anh suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, em muốn làm chính cung thì đương nhiên phải ra tay trước rồi".
Ngô Bình bật cười, sau đó ôm lấy cô rồi dịu dàng nói: "Được, vậy hôm nay chúng ta nặn người nhé!"
Ngô Bình và người đẹp cuốn lấy nhau cả đêm, hai người đều giải phóng hết sức lực. Ngô Bình giờ đã là Nhân Hoàng, cho nên tư chất thế hệ sau của anh chắc chắn hơn xa người thường, là hoàng tộc đích thực!
Khi tỉnh dậy, anh thấy Đường Tử Di vẫn đang cuộn tròn trong lòng anh. Anh còn định làm thêm vài lần nữa thì đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng ồn.
Anh lập tức khoác áo ngoài lên rồi đi ra sân trước xem xem.
Lúc này, có một đám người mặc đồng phục của cơ quan chấp pháp đang vây kín cửa còn Hoàng Tử Cường và Thần Chiếu cùng với vài người nữa đang tranh cãi với đám người kia.
"Nhà đất ở đây là tài sản thuộc sở hữu cá nhân, không thể cho các người mượn!"
Người đi đầu đoàn người kia mặc áo màu bạc, trước ngực thêu hình chim ưng vàng. Anh ta lạnh lùng nói: "Thái thú Phụng của chúng tôi ra lệnh thu lấy nhà dân! Nhà này sẽ được dùng cho những người dân gặp nạn, các người nhiều nhà đất như vậy, không phải nên đóng góp một chút sao?"