Ngô Bình nhìn cô ta cười nhếch môi, nói: "Cô gái à, từ giờ cô phải làm bạn gái tôi ba năm".
Cô ta không sốt ruột, cũng không tức giận, nói rất lạnh nhạt: "Xem ra đây là đây là kiếp số của tôi, không trốn thoát được".
Sau khi nói xong, cô ta cười với Ngô Bình: "Dám cược dám thua, hiện tại tôi là bạn gái của anh".
Hồng Khôn sắp phát điên lên, ông ta nói: "Ngô Bình, cậu có biết Vân Tôn là ai không?"
Ngô Bình chế nhạo: "Không cần biết cô ấy là ai, hiện tại cô ấy đã là bạn gái của tôi".
Sau đó anh cau mày hỏi: "Ông là hội trưởng hội Tham Hợp sao? Ông kêu tôi tới đây để làm gì?"
Hồng Khôn cười nhạt, ông ta nhìn người phụ nữ với vẻ mặt phức tạp, cung kính nói: "Vân Tôn, người..."
Người phụ nữ nói, "Anh ấy là bạn trai của tôi, việc của anh ấy đương nhiên cũng là của tôi. Tôi nghĩ mọi chuyện kết thúc ở đây đi".
Hồng Khôn vội nói: "Vâng".
Sau đó ông ta cười với Ngô Bình: "Cậu Ngô, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Chính Tả Lang đã châm ngòi mâu thuẫn, tôi đã nhận ra rồi".
Ngô Bình chế nhạo: "Nếu ông đã biết sao còn bắt tôi phải tới?"
Hồng Khôn rất xấu hổ, vội nói: "Tóm lại là lỗi của tôi, tôi đã sai, xin hãy tha thứ cho tôi".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thôi bỏ đi. Hình như ông có quen với bạn gái tôi, cho nên tôi sẽ không tính sổ với ông".
Anh nói xong liền đá cho Tả Lang một đá cho hắn ta tỉnh rồi nói: "Anh Tả này, vốn tôi đã hứa với Diệp Huyền giải chú cho anh, sao anh lại phải làm thế này?"
Tả Lang hối hận gần chết, thảm thiết nói: "Cậu Ngô, tôi sai rồi!"
Ngô Bình nói: "Trước đây, tôi đòi anh 10 tỷ, sự việc đã trôi qua rồi. Bây giờ giá cả đã thay đổi, bảo bố anh lấy thêm 10 tỷ nữa, tôi sẽ gỡ chú trên người anh. Nếu không, ngày nào anh cũng sẽ như chết đi sống lại, sống không bằng chết".
Nghe nói phải bỏ ra 10 tỷ nữa, Tả Lang kinh hãi, liền ngất đi.
Hồng Khôn cho người đưa Diệp Huyền lên. Diệp Huyền bị thương rất nhiều ngoài da, miệng đầy máu. Thấy Ngô Bình, anh ta liền cười nói: "Tiền bối, tôi biết tiền bối sẽ tới cứu tôi".
Ngô Cẩn Ngôn tiến lên đá cho anh ta một cái, sau đó hỏi: "Anh bị thương nặng không?"
Diệp Huyền sờ nơi bị đá, cười khan: "Không sao, vết thương nhỏ thôi".
Hồng Khôn cười nói: "Cậu Diệp, trước đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu".
Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, nói: "Tiền bối, ai cũng phải nể mặt tiền bối, ha ha!"
Sau đó, anh ta nhìn người đã đá mình trước đó, nét mặt của người đó thay đổi, lùi lại vài bước trong vô thức.
Diệp Huyền giễu cợt: "Thằng kia, tao nói mày đá tao mấy lần thì tao trả đòn gấp mười. Lại đây, nằm xuống cho tao đá!"
Người này là thuộc hạ của Hồng Khôn, thấy Diệp Xuân không bình tĩnh, Hồng Khôn liền thở dài, lạnh nhạt nói: "Còn không mau nằm xuống để cho cậu Diệp đá?"