Người đàn ông áo bào trắng nhìn bia thử kiếm, sau đó nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Con trai, con tên gì?"
Ngô Bình: "Vãn bối là Tống Ngọc".
Người mặc áo bào trắng: "Người ở đâu?"
Ngô Bình: "Thành Thiên Vũ".
Người mặc áo bào trắng: "Là cố hương của Thiên Vũ Kiếm Hoàng sao? Khá lắm, con mạnh hơn nhóc con Thiên Vũ nhiều lắm".
Ngô Bình ngạc nhiên quá đỗi, nghe nói Thiên Vũ Kiếm Hoàng đã hơn ba nghìn tuổi rồi, nhưng trong miệng người này lại trở thành nhóc con?
Người đàn ông áo bào trắng cười nói: "Ta tên Nguyên Phong, chưởng môn của Thiên Tượng Kiếm Môn. Con là thiên kiêu, bây giờ ta nhận con làm đồ đệ, con có đồng ý không?"
Ngô Bình đáp: "Đệ tử đồng ý ạ".
Nguyên Phong cười nói: "Đồ đệ, sau này con nên gọi ta là sư tôn".
Ngô Bình: "Tống Ngọc bái kiến sư tôn!"
Nguyên Phong: "Để Công Tôn trưởng lão đưa con đi làm quen môi trường trước nhé".
Sau đó ông ấy lại nói với Công Tôn Vũ Thanh: "Công Tôn, chuyện của Tống Ngọc bây giờ chưa cần rêu rao. Tên trên bảng thử kiếm này cũng tạm thời đừng điền lên".
Công Tôn Vũ Thanh: "Rõ!"
Ngô Bình: "Sư tôn, đệ tử muốn tới Thiên Tượng Kiếm Cung".
Nguyên Phong: "Ừ, cũng tốt. Công Tôn, ông dẫn nó đi. Sau đó có thể tới thăm ba Kiếm Cung còn lại", nói xong ông ấy tháo một tấm lệnh bài giao cho Công Tôn Vũ Thanh.
Sau khi Nguyên Phong đi, Công Tôn Vũ Thanh nói: "Công tử, mời theo tôi".
Bay được một đoạn, họ vào một vùng đất hoang vu. Không gian phía trước xuất hiện một toà cung điện.
Công Tôn Vũ Thanh: "Công tử, đây là Thiên Tượng Kiếm Cung".
Đáp xuống trước cung điện, trước mặt là một cây cầu rất to và dài, ẩn hiện trong một màn mây khói màu vàng, dường như nối liền với cung điện.
Có một đình nghỉ mát trước cây cầu, một ông lão tóc bạc đang ngồi trong đó.
Công Tôn Vũ Thanh đưa lệnh bài ra nói: "Tôi đến đưa đệ tử Tống Ngọc vào Kiếm Cung ngộ đạo".
Ông lão tóc bạc nhìn lệnh bài rồi gật đầu.
Công Tôn Vũ Thanh: "Công tử, qua cây cầu này chính là Kiếm Cung. Nhưng Kiếm Cung sẽ sàng lọc những người vào cung, nếu thực lực không đủ sẽ rơi khỏi cây cầu. Tố chất của công tử tốt như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu".
Ngô Bình gật đầu, anh men theo cây cầu đi về phía trước, sắp mất hút trong mây khói.
Trong làn mây khói có một luồng sức mạnh đẩy Ngô Bình về sau, khiến bước chân của anh trở nên nặng nề hơn. Nhưng thể chất của anh mạnh mẽ, luồng sức mạnh này không ảnh hưởng quá nhiều tới anh.
Đi thêm vài bước nữa, lòng anh bỗng lo lắng không yên. May là anh đã khống chế cảm xúc rất nhanh, tiếp tục bước về phía trước.
Sau khi đi được một trăm bước, anh đã nhìn thấy cửa lớn của cung điện. Cửa đang đóng, trước cửa có một con rối kiếm đạo. Con rối kiếm đạo hai tay cầm kiếm, mũi kiếm cắm xuống đất.