“Hoặc luyện chế các đan dược cao cấp, các dược liệu đều phải tìm trên khắp thế giới. Như vậy sẽ phải điều động rất nhiều người, ngày đêm không nghỉ để tìm kiếm”.
Lý Mai ngạc nhiên: “Ra là vậy, thế thì em sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền cho anh tiêu”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Ừ, sau này nhờ em nuôi anh nhé!”
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi ngủ lúc nào không hay.
Khi họ thức dậy thì đã là sáng ngày hôm sau.
Ngô Bình gọi Lý Mai dậy rồi hỏi: “Em có đói không?”
Lý Mai trở mình rồi ôm lấy tay Ngô Bình ngủ tiếp, xem ra không dậy nổi,
Ngô Bình gọi một lúc thì Lý Mai mới chịu dậy rồi nói: “Em muốn ngủ tiếp”.
“Đừng ngủ nữa, lát anh dẫn em đi gặp bố anh”, Ngô Bình nói.
Lý Mai tỉnh ngay: “Để em đi trang điểm”.
Đi gặp bố chồng thì không thể qua loa được, nhất định phải chỉn chu hết sức có thể.
Nửa tiếng sau, hai người đã lái xe về trang viên.
Ngô Chấn Đông đã nhận tổ tiên ở trang viên Lý Thị, hơn nữa còn dùng thân phận mới và chính thức trở thành Lý Niệm Tổ.
Mấy ngày qua, Lý Niệm Tổ được đoàn tụ với bố mẹ, đã ngoài trung niên, ông ấy mới được cảm nhận tình yêu thương của bố mẹ. Ngày xưa, khi được nhà họ Ngô nhận nuôi, ông ấy chưa cảm nhận được tình thương bao giờ, chỉ có đánh mắng suốt ngày.
Khi Ngô Bình dẫn Lý Mai xuất hiện trước mặt Lý Niệm Tổ, ông ấy cười nói: “Cô gái này xinh quá, Tiểu Bình, con phải đối xử tốt với cô bé nhé”.
Lý Mai vui vẻ nói: “Cháu chào bác, Tiểu Bình rất tốt với cháu ạ”.
Lý Vân Đẩu: “Niệm Tổ, chọn ngày cho hai đứa tổ chức đám cưới luôn đi”.
Lý Niệm Tổ: “Vâng, tuỳ ý bố ạ”.
Ngô Bình lảng sang chuyện khác ngay: “Bố, tay họ Chu kia còn đến gây sự nữa không ạ?”
Lý Niệm Tổ: “Anh ta lại cho người đến thêm lần nữa, tiếp tục đe doạ chúng ta”.
Ngô Bình cười khẩy nói: “Cứ để họ đe doạ đi, như châu chấu sau mùa thu, không nhảy được lâu nữa đâu”.
Nói rồi, Ngô Bình mở một email ra. Người gửi là Hàn Bạch, anh nhờ anh ấy điều tra về nhà họ Chu, và toàn bộ sản nghiệp bí mật của nhà họ.
Sau khi đọc một lúc thì anh phát hiện nhà họ Chu có nuôi một người ở Á Mã, người này đã đứng tên nhiều tài sản cho họ.
Đó là một thương nhân rất nổi tiếng ở Á Mã, người này tên là Fred, kinh doanh vườn cao su, cây ăn quả, độc quyền hoa quả xuất khẩu sang Viêm Long. Tổng lượng hàng xuất khẩu một năm lên tới ba tỷ đô, lợi nhuận trên 500 triệu đô.
Ngoài ra, Fred này còn đầu tư vào nhiều tài sản cố định ở Đông Nam Á, tổng giá trị lên tới năm tỷ đô.
Ngô Bình: “Chậc, nhà họ Chu giàu