Cây hoè này đã được nối với một phần linh căn thiên địa, dẫn đến việc nảy sinh biến đổi, nên biến hình sớm hơn đào tiên.
Phần rễ của cây hoè tiên phát ra linh quang, ngưng tụ thành hình dạng một cô gái, xinh đẹp yêu kiều, mặc váy màu xanh lá. Lạ là vẻ ngoại này có bảy phần giống Vũ Phi.
Anh cười hỏi: “Cô biến hình dựa theo dáng hình của Vũ Phi ư?”
Cô ấy quỳ lạy trên mặt đất: “Cậu chủ, em thấy cô Vũ Phi rất xinh đẹp nên mới thay đổi dựa theo ngoại hình của cô ấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, cũng được. Nhưng sau khi biến hình thì tạm thời không thể thay đổi nữa”.
Cô gái đáp: “Vâng, mong cậu chủ đặt tên cho em”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cô vốn là cây cỏ, lấy họ Mộc đi. Tên là Mộc Linh nhé”.
Mộc Linh mừng rỡ đáp: “Cảm ơn cậu chủ đã ban tên!”
Ngô Bình nói: “Đứng dậy đi, sau này là người một nhà rồi”.
Mộc Linh đứng dậy, tựa như một cô hầu vậy, không rời Ngô Bình nửa bước. Điều này khiến đám tôi tớ như Mộc Lan không còn việc gì để làm, không khỏi có ý kiến với cô ấy.
Ngô Bình tiếp tục đi kiểm tra nhân sâm. Không ngoài dự liệu, toàn bộ nhân sâm anh trồng đã trở thành sâm vua rồi!
Anh nhổ một cây nhân sâm lên rồi đến phòng luyện đan dược.
Anh nợ người khác rất nhiều đan dược, chẳng hạn như những người bạn mà anh đã kết giao ở bảo sách thiên kiêu. Đan dược mà họ cần vẫn chưa giao, anh phải luyện chế trước một ít.
Ba ngày liền, anh luyện đan ở nhà, thỉnh thoảng nghiên cứu năm loại phù ấn mà mình mới học được.
Ngô Bình phát hiện sự xuất hiện của năm loại phù ấn khiến khí tức của anh trở nên vững chắc hơn. Sự vững chắc này khiến xiềng xích đang kìm hãm huyết mạch anh dần dần lỏng đi.
Anh có cảm giác một khi xiềng xích này được phá giải, cảnh giới Nhân Vương của anh sẽ viên mãn. Sắp tới anh sẽ có thể thăng lên cảnh giới Đế!
Nhưng xiềng xích này chỉ mới lỏng ra, vẫn cần một thời gian nữa mới phá bỏ được. Về việc sẽ mất bao lâu thì anh cũng không chắc chắn, chỉ đành đi bước nào hay bước ấy.
Mấy ngày nay, tu vi của Hỉ Bảo tiến bộ rất nhanh. Cậu bé đã cao đến một mét rưỡi, trông như trẻ con mười một, mười hai tuổi.
Tu luyện công pháp vu đạo, thực lực của Hỉ Bảo hiện nay không hề yếu hơn Chân quân. Mấy ngày Ngô Bình ở nhà đã bảo cậu bé phải xuống tầng hầm bế quan, không đột phá thì không được ra ngoài chơi.
Hỉ Bảo không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bố nuôi Ngô Bình, đành ngoan ngoãn bế quan. Lần bế quan này mà đột phá thì thực lực của cậu bé sẽ không kém gì Tiên quân Bất Tử!
Những ngày này, Ngô Bình đã trả xong nợ của bảo sách thiên kiêu, kiếm được chín mươi lăm nghìn tiền báu.
Hôm nay, Lý Đông Hưng ghé thăm anh: “Huyền Bình à, ngày mốt là đại hội dòng họ Lý, chúng ta phải chuẩn bị đấy”.
Bây giờ Ngô Bình mới nhớ ra chuyện đại hội này, bèn cười đáp: “Nhanh thật đấy”.
Lý Đông Hưng nói: “Ừ, thời gian được đẩy lên sớm hơn. Nhánh của chúng ta vốn dĩ sẽ cử cháu và anh cả tham gia. Nhưng hiện giờ anh cả vắng mặt, ông nội cháu bảo chú và cháu cùng đi”.
Ngô Bình trả lời: “Chú hai đi cũng tốt ạ”.
Hai chú cháu đến phòng làm việc và bàn bạc về đại hội dòng họ.
Đại hội lần này sẽ được tổ chức ở Hải Thành. Lúc ấy, tất cả nhân vật tiếng tăm của nhà họ Lý ở khắp nơi trên thế giới đều phải tham gia.