Giết Phương Thiên Hoá xong, áo giáp Đạo cảnh trên người Ngô Bình cũng không chịu được sức mạnh khủng khiếp ấy nên đã vỡ vụn, vậy là phí mất một món pháp khí Đạo cảnh.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, Thạch Trung Kiếm chết rồi, Thạch Thị sẽ loạn lắm, chắc chắn giặc ngoài sẽ tấn công, chúng ta nên về thôi”.
Họ đã đi hơn nửa tháng, sau khi về Thiên Nguyên thì mới biết là đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Thạch Trung Kiếm vừa chết, không có cường giả trấn thủ nên Thạch Thị đã loạn cào cào, các thế lực xung quanh thi nhau ra tay, Lệ Thị, Thường Thị và Hà Thị thuộc bốn gia tộc lớn cũng lần lượt tấn công.
Trong đó, Hà Thị được lão tổ giúp sức, năm chi cũng hợp lực với nhau nên đã chiếm được một nửa địa bàn của Thạch Thị, số còn lại thì chia đều cho nhà họ Lệ và nhà họ Thường. Cả Thiên Nguyên gần như đã tôn Hà Thị lên làm vua.
Sau khi chiếm thêm được địa bàn, Hà Thị đã sai người xây một căn nhà rộng lớn trên đỉnh Thanh Nhất - một nơi có vị trí đẹp nhất Thiên Nguyên, đây sẽ là nơi sinh sống của Ngô Bình và Hà Tử Trần.
Bên dưới đỉnh này là thành Thanh Thiên - thành lớn nhất của Thiên Nguyên.
Thành này không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, mà là một khi vực chung của bốn gia tộc lớn, nơi đây rất an toàn, địa thế lại đẹp nên phát triển rất tốt.
Nhưng sau khi Hà Thị trỗi dậy thì thành này đương nhiên sẽ dần mang nhiều nét riêng của họ hơn.
Cảnh sắc ở thành Thiên Nguyên khác Thần Châu, Ngô Bình đã ở trên đỉnh Thanh Nhất chơi một ngày rồi cung cố tu vi. Anh vừa tiến vào cảnh giới Thần Môn nên cần làm quen với trạng thái, hấp thu và luyện hoá sức mạnh to lớn trong duy độ cao để chính thức tạo bước chuẩn bị cho cảnh giới Vạn Tương.
Ngô Bình ở trên đỉnh này năm ngày, anh lại tu luyện được thêm vài thần thông, tinh thuật và dung nhập chúng thành thuật Huyền Áo, từ đó nâng cao lực chiến đấu lên thêm một bậc.
Hôm nay, Hà Tử Trần đã đến. Mấy hôm trước, cô ấy bận rộn chuyện của Hà Thị nên không có thời gian ở cạnh Ngô Bình, giờ mới rảnh để đến tìm anh.
“Anh Bình, hôm nay Thiên Khuyết mở đấy, sẽ có tám người được vào, anh có đi không?”
Ngô Bình: “Tám người này đều là tu sĩ của Thiên Nguyên à?”
Hà Tử Trần: “Có bốn người ở ngoài, bốn người của Thiên Nguyên”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sớm muộn cũng phải đi, để xem các thanh niên thiên tài trong thiên hạ thế nào nào”.
Thiên Khuyết nằm ở một khe núi, nơi đây từng do bốn gia tộc lớn cùng quản lý, nhưng giờ Thạch Thị không còn nữa nên sẽ do ba nhà Hà, Thường và Lệ trông coi.
Hiện giờ, người ở đây đông như biển, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, nhiều thương lái cũng đến bán buôn.
Thấy có nhiều người như vậy, Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Sao đông thế?”
Hà Tử Trần cười nói: “Thiên Khuyết mở là việc trọng đại, không ít tu sĩ sẽ đến xem náo nhiệt, cũng có môn phái đến tìm đệ tử có tư chất siêu việt để tuyển chọn”.
Lúc này, lối vào của Thiên Khuyết đã có mấy tu sĩ thanh niên rồi, Lệ Cửu Tiết cũng có mặt trong đám này. Xem ra anh ta đang chờ Thiên Khuyết mở, vẻ mặt anh ta có vẻ kiêu căng cùng một chút lo lắng.
Hà Tử Trần: “Nửa tiếng nữa là Thiên Khuyết sẽ mở”.
Ngô Bình cười nói: “Thế cứ bình tĩnh, đi kiếm cái gì ăn đã”.
Có không ít các quán ăn ở đây, Ngô Bình tìm một quán bán lòng rồi ngồi
ăn với Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần. Sau đó, anh lại ăn thêm vài quán nữa, mùi vị đều rất được.