Chỉ qua mấy chén trà, Miêu Chân Cốc đã nhận được tin nhắn, anh ta nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, tìm được xe rồi, nửa tiếng trước đã chạy vào thôn”.
Ngô Bình: “Thôn nào?”
Miêu Chân Cốc: “Huyện Đồng Mã, trấn Thanh Bình, thôn Cửu Lý Câu”.
Ngô Bình lập tức đứng dậy: “Cám ơn anh Miêu, tôi còn phải đi tìm người, làm xong chuyện sẽ lại đến thăm hỏi”.
Miêu Chân Cốc vội nói: “Anh Ngô, anh là khách ở xa tới. Chuyện của anh chính là chuyện nhà họ Miêu tôi, tôi đi cùng anh Ngô. Nói thế nào thì tôi cũng người địa phương ở Sương Thành”.
Ngô Bình thấy anh ta nhiệt tình, bèn gật đầu: “Được, vậy làm phiền anh Miêu rồi”.
Hai người không lái xe mà trực tiếp bay trên không.
Hai người đều là tu sĩ bí cảnh, Ngô Bình là Bí Pháp bí cảnh tầng ba, Miêu Chân Cốc là Bí Thiên bí cảnh tầng năm, chỉ cách hai cảnh giới. Thế nhưng, khi hai người sử dụng độn thuật thì Miêu Chân Cố lại không đuổi theo kịp!
Chỉ thấy quanh người Ngô Bình được một lồng sáng ngũ sắc bao phủ, bay đi với tốc độ nhanh chóng. Hơn nữa, đường bay của cậu là chân không, không hề có âm thanh gì. Thậm chí cách xa mười mét cũng rất khó mà nhìn thấy dấu vết cậu!
So với Ngô Bình, Miêu Chân Cốc ở trên không lại tạo ra âm thanh rất lớn, hơn nữa từ rất xa đã có thể nhìn thấy anh ta. Ngoài ra, tốc độ di chuyển của anh ta cũng không nhanh như Ngô Bình, cần phải dốc hết toàn lực mới có thể đuổi kịp.
Anh ta không hề biết, đây là Ngô Bình lo lắng cho anh ta nên mới cố ý bay nhanh, nếu không cậu còn thể bay nhanh hơn hiện tại gấp ba lần!
Đến được trong khu vực huyện Đồng Mã, Ngô Bình đang bay bỗng dừng lại. Cậu phát hiện, gò núi bên trong huyện Đồng Mã này rất nhiều, sông ngòi cũng vô vàn, hơn nữa, sông núi mờ mờ ảo ảo tạo thành một đại trận.
Thấy Ngô Bình dừng lại, Miêu Chân Cốc hỏi: “Anh Ngô đang nhìn gì vậy?”
Ngô Bình lại bay cao hơn một chút, từ trên cao nhìn xuống huyện Đồng Mã, nói: “Anh Miêu có phát hiện ra không, trạng thái sông núi nơi này như thể do người tạo ra vậy”.
Miêu Chân Cốc nhìn kỹ chốc lát, quả nhiên như Ngô Bình nói, sông núi mơ hồ kết thành một đại trận huyền diệu, anh ta bất giác kinh ngạc, nói: “Đây là do ai tạo nên?”
Ngô Bình: “Huyện Đồng Mã có nhân vật nào lợi hại không?”
Miêu Chân Cốc: “Huyện Đồng Mã nằm trong Sương Thành, nếu mà có thì nhà họ Miêu tôi không thể không biết được”.
Ngô Bình ừ một tiếng: “Đi lên thôn xem thử trước đã”.
Hai người chẳng mấy chốc đã đến trấn Thanh Bình, thôn Cửu Lý Câu.
Cửu Lý Câu nằm trên sườn núi, trước ngọn núi có một con mương sâu dài hơn chín mét. Trước kia, trong mương thường chôn người chết, thi thể động vật, cho nên thường có rất ít người đến.
Nhưng gần mấy chục năm nay, trong thôn phát động dự án nông thôn tươi đẹp, trong Cửu Lý Câu trồng không ít cây và hoa, bên cạnh còn xây một nơi sinh hoạt cho dân thôn, vì vậy cái danh xấu xí của Cửu Lý Câu cũng dần bị mọi người quên đi.
Tuy Cửu Lý Câu là thôn núi, nhưng đường xá được xây dựng không tệ, trước cửa mỗi hộ dân đều có một hai chiếc xe hơi đậu. Hơn nữa, ở đây nhà nào cũng đều được tu sửa khang trang, thường là kiểu nhà ba lầu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Bình có chút bất ngờ: “Không ngờ điều kiện kinh tế của Cửu Lý Câu lại tốt như vậy, nhà lầu như vậy không có một triệu thì không thể xây nổi. Vả lại, anh xem xe hơi từng nhà, loại rẻ nhất cũng phải ba bốn trăm nghìn, còn có ít xe sang cả triệu tệ”.
Miêu Chân Cố cũng có chút nghi hoặc, nói: “Thật kỳ lạ, thôn giàu như vậy, tôi lại chưa từng nghe nói đến. Hơn nữa anh Ngô không thấy kỳ lạ sao? Nếu lái xe sang cả triệu tệ thì sao lại chịu sống ở trong thôn chứ?”
Ngô BÌnh: “Cứ tìm chiếc xe kia trước đã”.
Cậu dùng thần niệm quét một lượt thì phát hiện chiếc xe kia, đang đậu trước cửa một hộ dân phía Tây của thôn.