Có mấy người đi qua, anh gọi một tên lại hỏi: “Các người có biết chỗ tôi sống không?”
Mấy người đó ngoảnh lại nhìn Toàn Anh Mãnh rồi chắp tay: “Tham kiến sư huynh, chúng em biết chứ ạ”.
Ngô Bình: “Giờ các người đến đấy quét dọn cho tôi đi”.
“Vâng”, mấy người này rất sợ Toàn Anh Mãnh nên không ai dám từ chối.
Ngô Bình dặn dò vài câu xong thì đi tiếp, chờ anh đi xa rồi, mấy người kia mới bắt đầu oán than.
Tên này càng ngày càng quá đáng, cũng chỉ là đệ tử hạng hai thôi mà, có tư cách gì sai bọn mình làm việc vặt cho chứ?”
“Đúng đấy, lẽ ra chỉ có đệ tử cấp một mới được sai khiến bọn mình thôi, Toàn Anh Mãnh đúng là chẳng ra làm sao”.
“Hừ, tư chất của gã bình thường mà, vài năm nữa là mình vượt thôi”.
Tuy lầm bầm là thế, nhưng họ đều đi dọn dẹp cho Toàn Anh Mãnh ngay. Ngô Bình âm thầm quan sát rồi bám theo họ.
Không lâu sau, đám người kia đã tới một biệt viện vuông vức, có khoảng hơn trăm căn thế này, chứng tỏ Thánh Anh Tông có ngần ấy đệ tử cấp hai.
Nơi ở của Toàn Anh Mãnh có rất nhiều cỏ dại, vì đã lâu không được dọn dẹp nên rất bừa bộn.
Đám người kia tới thì bắt tay vào dọn dẹp ngay, người nhổ cỏ, người tỉa cây, người quét dọn.
Ngô Bình chờ một lát rồi mới hiên ngang bước ra: “Các huynh đệ vất vả rồi”, dứt lời, anh thưởng cho mỗi người 100 tiền báu.
Nhưng khi nhìn thấy khoản tiền này, mặt đám người kia nhăn như ăn phải con ruồi chết, đủ thấy với họ thì ngần này là quá ít.
Ngô Bình mặc kệ, anh nói: “Cho tôi hỏi thăm tẹo”.
Mọi người hỏi: “Sư huynh muốn hỏi thăm gì ạ?”
Ngô Bình: “Hôm qua có mấy đệ tử cấp một nghe thấy tiếng của Thánh Anh, sau đó đã được lợi đấy”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có chuyện này ư?
Ngô Bình: “Về sau tôi hỏi thì các đệ tử cấp một bảo khi ấy họ đứng rất gần Thánh Anh, vì thế mới được lợi”.
Có một tên thông minh trong đám kia nói: “Sư huynh, có phải chúng ta đến gần Thánh Anh thì cũng được lợi không?”
Ngô Bình cố tình giả ngây rồi nói: “Thì họ nói vậy, hay chúng ta đi thử đi”.
Người đó tỏ vẻ chán nản nói: “Sư huynh, phủ Thánh Anh không cho phép người không phận sự lại gần, chỉ có đệ tử cấp một và các trưởng lão mới được tới gần thôi. Nếu chúng ta đến đó là bị đuổi ra khỏi môn phái ngay đấy”.
Ngô Bình: “Thì chúng ta đừng đến gần quá, cách xa xa ra”.
Mọi người cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn nên cùng Ngô Bình đi tới vườn hoa cách điện Thánh Anh khá xa.
Một người chỉ về phía Đông của vườn hoa rồi nói: “Đi thêm hơn 1000 bước nữa là đến điện Thánh Anh, chúng ta có đứng gần quá không nhỉ?”
Ngô Bình chỉ muôn họ chỉ đường cho mình, đã đạt được mục đích nên anh nói: “Mọi người ngồi xuống rồi tập trung cảm nhận đi”.
Khi tất cả ngồi xếp bằng xuống, Ngô Bình độn thổ rồi biến mất.
Anh di chuyển một đoạn dưới lòng đất tới bên dưới điện Thánh Anh, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát tình hình bên trong.