Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều đến gặp cô chưa?”
Quách Tình ngẩn ra: “Mộ Dung Kiều?”
Ngô Bình: “Đúng, cô ấy là em họ cô còn gì?”
Quách Tìn đờ ra: “Em họ của tôi đúng là Mộ Dung Kiều, nhưng nó đã chết hơn một tháng rồi”.
Ngô Bình chấn động: “Cô bảo Mộ Dung Kiều đã chết rồi ư?”
Quách Tình gật đầu: “Em ấy bị ung thư, đã qua đời ở bệnh viện”.
Ngô Bình trầm mặc một lát, sau đó giơ tay phải lên trước mặt Quách Tình rồi đưa qua đưa lại để thi triển thuật thôi miên, nhằm xoá ký ức của cô ấy.
Lý Hoằng Đào không dám nói gì, chờ Ngô Bình xong việc mới hỏi: “Anh Bình, anh làm gì thế?”
Ngô Bình: “Giờ cô ấy không còn nhớ gì cả, em nói gì thì sẽ trở thành ký ức của cô ấy”.
Lý Hoằng Đào thở phào: “Thế là tốt rồi”.
Ngô Bình vỗ vai cậu ta: “Nếu đã chọn cô ấy thì phải đối xử với người ta cho tốt”.
Sau đó, Ngô Bình tìm khắp trang viên xem Mộ Dung Kiều đâu, nhưng hình như cô ấy đã bốc hơi, không thấy đâu cả.
Anh nhăn mặt, nếu Mộ Dung Kiều đã chết thì người anh nhìn thấy là ai? Là ma chắc?
Không thể nào! Nếu cô ấy là linh hồn thì đôi mắt xuyên thấu của anh đã nhận biết được. Lẽ nào đó là Mộ Dung Kiều giả? Nếu không phải Mộ Dung Kiều thì đó là ai?
Ngô Bình chợt nhớ ra Mộ Dung Kiều từng nói hơn một tháng nay mình không ăn gì, mà người chết cũng không cần ăn uống! Lẽ nào…
Dù đã ở cảnh giới Nhân Tiên, nhưng anh vẫn thấy lạnh sống lưng.
Ngô Bình tìm một vòng xong thì quay lại phòng khách, Lý Vân Đẩu và Hoàng Tương vẫn đang họp.
Ngô Bình vừa đi vào, Hoàng Tương đã đứng dậy rồi nói: “Đây là cậu chủ Huyền Bình, mọi người nhớ chưa, sau này gặp cậu chủ nhớ phải chào hỏi”.
Ngô Bình đang bận việc riêng nên chỉ gật đầu với mọi người rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Anh không lên tiếng, Hoàng Tương cũng chẳng dám ho he, chỉ chớp mắt nhìn anh.
Lý Vân Đẩu biết cháu mình đang có chuyện suy nghĩ nên hỏi: “Huyền Bình, có chuyện gì à?”
Ngô Bình xua tay: “Không ạ, ông với mọi người cứ họp tiếp đi”.
Đây là cuộc họp thương nghiệp, Ngô Bình chỉ nghe vài câu là