Trước khi chấp nhận Mã Tuấn Kiệt, Bạch Băng luôn tỏ ra rất lạnh nhạt và luôn từ chối. Nhưng một khi chấp nhận rồi thì cô ấy vô cùng ân cần quan tâm gã. Lúc sắp tốt nghiệp, Mã Tuấn Kiệt bảo là muốn mở một cửa tiệm nhỏ, như vậy hai người sẽ không cần xa nhau, gã còn có thể kiếm được bộn tiền, sau đó rước bố mẹ của cả hai đến ở chung.
Bạch Băng bị gạt bởi những lời đường mật ấy, bèn đưa hết tiền tiết kiệm cho Mã Tuấn Kiệt mở tiêm. Nhưng chưa đầy một tháng, Mã Tuấn Kiệt lại nói rằng mặt tiền cửa tiệm này làm ăn rất tốt, muốn mở rộng mặt tiền. Bạch Băng vẫn không hề chần chừ, mượn hai trăm nghìn từ bố mẹ để đưa cho gã.
Không lâu sau đó, Bạch Băng tốt nghiệp và đi làm. Cuối cùng Mã Tuấn Kiệt cũng đưa cô ấy đến mặt tiền cửa tiệm. Cửa tiệm được thiết kế sang trọng, có cả người chuyên phát sóng trực tiếp để quảng cáo hàng. Mỗi ngày cửa tiệm đều nhận được một lượng lớn đơn hàng qua mạng, thu nhập rất cao.
Lúc này Mã Tuấn Kiệt mới thừa cơ bảo rằng, vốn chủ sở hữu của cửa tiệm đã bị người khác nắm giữ một phần. Gã muốn mua số vốn chủ sở hữu này cho Bạch Băng, còn bảo cổ tức hằng năm của số vốn này lên đến hơn năm trăm nghìn.
Bạch Băng vẫn tin gã, xin bố mẹ thế chấp nhà cho ngân hàng, vay một phẩy hai triệu rồi đưa tiền cho Mã Tuấn Kiệt.
Nhưng Mã Tuấn Kiệt vừa lấy được tiền đã biến mất dạng, gọi điện không được, nhắn tin cũng không trả lời. Mới đầu, Bạch Băng còn tưởng gã xảy ra bất trắc, bèn đi tìm bạn bè khắp nơi để nhờ vả, nghe ngóng tin tức của gã.
Nghe ngóng xong, cô ấy lập tức tuyệt vọng vô cùng. Mã Tuấn Kiệt không hề mở cửa tiệm gì cả. Cửa tiệm mà cô ấy đi xem trước đó là của đồng hương Mã Tuấn Kiệt, chẳng dính dáng gì đến gã.
Chuyện khiến Bạch Băng đau lòng hơn chính là Mã Tuấn Kiệt không chỉ có một cô bạn gái. Tính thêm Bạch Băng thì gã có đến bảy người bạn gái, tất cả đều bị gã lừa tiền. Mã Tuấn Kiệt là một tay lừa đảo từ đầu đến cuối!
Với khoản tiền tổng cộng là một triệu rưỡi, Bạch Băng chịu tổn thất nặng nề. Sau khi người nhà biết chuyện, bố cô ấy không chịu được đả kích, lên cơn đau tim rồi qua đời. Mẹ Bạch Băng cũng vì vậy mà chịu đả kích, gần như ngã quỵ. May mà có họ hàng giúp đỡ, cô ấy mới gắng gượng trả được khoản vay ngân hàng. Nhưng cũng vì vậy mà Bạch Băng còn nợ nước ngoài một khoản lớn, đến nay vẫn còn hơn tám trăm nghìn chưa trả xong.
Tên Mã Tuấn Kiệt này không chỉ lừa gạt tình cảm của Bạch Băng mà còn hại cô ấy tan nhà nát cửa. Bạch Băng cực kỳ căm ghét tên khốn nạn này!
Nghe kể xong, Ngô Bình lắc đầu: “Lúc ấy chị ngốc thật đấy”.
Đôi mắt Bạch Băng ngấn nước: “Chị nhận, chị bị gã lừa gạt, ai bảo chị không có mắt nhìn người. Nhưng bố mẹ chị có tội tình gì chứ? Sao họ phải cùng chị gánh chịu quả đắng này? Chị cảm thấy rất có lỗi với bố. Chị đã hại chết ông ấy”.
Nói đến đây, cô ấy không kìm được nỗi đau đớn, gục xuống bàn mà khóc nức nở.
Ngô Bình khẽ thở dài. Anh đi đến ngồi bên cạnh Bạch Băng, khẽ vỗ vai cô ấy: “Đừng khóc nữa. Ác giả ác báo. Tên Mã Tuấn Kiệt này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!”
Bạch Băng ngẩng lên nói: “Ngô Bình, chị muốn trả thù! Chị muốn gã phải trả giá!”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Chẳng phải chị nói Mã Tuấn Kiệt biến mất à? Sao tự dưng chị tìm được gã vậy?”
Bạch Băng lau nước mắt, trả lời: “Có lẽ do ý trời. Tuần trước chị gặp một người bạn cũ, lúc cô ấy đang lướt xem điện thoại thì lướt đến Mã Tuấn Kiệt. Tuy gã đã đổi tên nhưng chị vừa nhìn đã nhận ra ngay. Nào ngờ tên cặn bã này sắp kết hôn, vị hôn thê còn là thiên kim nhà giàu của Hải Thành”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tên này đúng là giỏi thật. Xem ra gã không đơn giản, chắc chắn là phường lừa đảo chuyên nghiệp”.
Bạch Băng ngây ra: “Lừa đảo chuyên nghiệp?”