Ngô Bình đã che giấu hết khí tức vì sợ bị phát hiện. Trong tình cảnh này, dù anh không có ác ý thì cô gái này cũng sẽ không tha cho anh.
Cô gái đọc sách một lát thì ngủ thiếp đi.
Ngô Bình lặng lẽ đi tới cạnh hồ nước rồi bước xuống nước, sau đó cẩn thận bẻ chín bông hoa, cuối cùng lấy nốt khối bùn thần.
Xong xuôi, anh rời đi xuôi theo dòng nước.
Cô gái chợt mở mắt ra, sau đó cau mày lại rồi ngồi dậy nhìn ra hồ nước. Ngay sau đó, cô ấy đã giật mình vì không thấy hoa Thiên Hồn đâu.
“Tên trộm khốn kiếp!”
Cô ấy hét lên rồi nhanh chóng mặc đồ, sau đó nhảy tùm xuống nước để đuổi theo kẻ trộm hoa.
Nhưng Ngô Bình đã ra khỏi núi Trường Bạch rồi đi về phía Nam rồi, điểm dừng chân tiếp theo của anh là ở núi Thái Hành để đào sâm.
Anh có khá nhiều thu hoạch ở núi Trường Bạch, ngoài sâm ra, anh còn tìm thấy hoa Thiên Hồn. Nó là bảo bối vô giá, cả chục nghìn củ sâm vương cũng không sánh bằng.
Sau khi bay khỏi núi được hơn 50 cây số, Ngô Bình chợt ngoái lại thì thấy có một đường kiếm bay tới với tốc độ rất nhanh. Đó là một đường kiếm màu tím.
Anh ngạc nhiên rồi lập tức đáp xuống rồi trốn vào chuồng lừa của một hộ nông dân.
Anh vừa đáp xuống thì đường kiếm bay vút qua rồi tiếp tục đi về phía Nam.
Anh lau mồ hôi: “Hình như là kiếm hoàn, cô gái ấy là kiếm tiên ư?”
Trước đó, anh sợ làm kinh động đén cô gái nên không sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu. Bây giờ xem ra, ít nhất thì cô ấy cũng là một cường giả Chân Quân. Điều đáng sợ hơn là đường kiếm cô ấy phóng đi rất đáng sợ.
Ngô Bình trốn một lúc rồi tiếp tục lên đường.
Anh đi ra đường lớn rồi đi nhờ một chiếc xe để đi về phía Nam.
Tài xế là một người đàn ông trung niên rất nhiệt tình, ông ấy còn lấy nước và đồ ăn cho Ngô Bình.
Chiếc xe đi khoảng 50 cây số thì đến một ga tàu hoả, vì thế Ngô Bình lại ngồi tàu xuống phía Nam, chuyến tàu của anh sẽ tới một thành phố gần núi Thái Hành.
Anh mua vé thương gia, vừa ngồi xuống đã thấy có người ngồi xuống cạnh nên anh ngoảnh sang nhìn.
Ngô Bình nhìn xong thì lập tức dừng hình.
Vì người ngồi cạnh anh chính là cô gái kia, cô ấy đã đổi sang trạng phục của người hiện đại, sau đó còn trang điểm tinh tế, tóc còn uốn sóng.
Cô ấy cười nói với anh: “Đồ ăn trộm, trốn giỏi đấy!”
Bị mắng là ăn trộm nên Ngô Bình không vui nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận, trộm cắp gì ở đây, cô dám nói tiên phủ ấy là của cô không?”
Cô gái cười lạnh: “Tôi đã sống nhiều năm ở đó, nó không phải của tôi thì của anh chắc?”
Ngô Bình: “Bảo vật của núi sẽ thuộc về người đức độ. Đó là hoa gì khéo cô còn không biết ấy chứ”.
“Shit!”, cô gái nổi giận rồi quát tháo: “Đó là hoa Thiên Hồn, nếu không vì bảo vệ nó thì sao tôi phải sống một mình trong cái nơi quỷ quái ấy chứ”.
Ngô Bình biết mình quá lời nên hắng giọng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, dù cô biết nó là gì thì cũng vô dụng. Loài hoa này có độc đấy, ăn vào sẽ chết, trừ khi tìm được cao thủ luyện đan”.
Cô gái cười khẩy: “Đấy là việc của tôi, không phiền anh lo. Trả hoa cho tôi, không thì đừng có trách!”
Ngô Bình quyết không trả: “Hoa này có thể hái lâu rồi, nhưng đến giờ cô vẫn để nó ở đấy, chắc vì một nguyên nhân là chưa tìm được người luyện chế hoa đúng không?”
Cô gái cười lạnh: “Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến anh, giờ anh có trả hoa cho tôi không?”