Cậu thiếu niên: “Cấp 66”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì Võ Vương truyền kỳ một sao không đánh lại được võ tông chí tôn một sao à?”
Cậu thiếu niên: “Ừm, về lý thì là vậy. Với thực lực hiện giờ của anh thì tôi khuyên nên bắt đầu thử từ Võ Vương truyền kỳ mười sao”.
Ngô Bình: “Tương đương với con rối cấp mấy?”
Cậu thiếu niên: “105, võ tông chí tôn mười sao thì tương đương với con rối cấp 120”.
Ngô Bình: “Được, bắt đầu thôi”.
Một con rối xuất hiện, Ngô Bình tiến lên rồi thi triển ý nghĩa võ học, chưa tới mười chiêu, anh đã hạ gục nó.
“Võ Vương chí tôn một sao”, anh nói.
Cậu thiếu niên: “Con rối cấp 128”.
Một con rối có phù quang quanh người xuất hiện, khí tức của nó bức người, nó vừa giơ tay lên đã đánh bay Ngô Bình. Thì ra con rối này đã nắm vững ý nghãi của võ học.
Hai bên giao đấu hơn trăm chiêu thì Ngô Bình mới hạ được nó.
Anh hỏi: “Võ Vương mười sao thì tương đương con rối cấp 200 à?”
Cậu thiếu niên: “Đúng thế”.
Ngô Bình: “Tôi chưa ngưng tụ nguyên anh, cũng chưa vượt Long Môn nên chắc dừng ở đây thôi”.
Cậu thiếu niên: “Kiểm tra ở tầng sáu đã xong, mời anh lên tầng tám để kiểm tra cụ thể”.
Ngô Bình: “Thôi, cậu cho tôi thân phận Võ Vương nhất phẩm luôn đi. Chờ tôi vượt Long Môn rồi sẽ kiểm tra tiếp sau”.
Cậu thiếu niên: “Cũng được”.
Ngô Bình nhận được chứng nhận Võ Vương nhất phẩm là một huy hiệu màu tím xong thì rời đi.
Anh vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy có một đống người chờ mình ở đây, nhưng anh không quen ai cả.
Một người trong số đó lạnh giọng nói: “Tự ý xông vào tháp Tiên Võ, chúng tôi có thể giết cậu”.
Ngô Bình cười lạnh, sau đó lấy chứng nhận thân phận của mình ra rồi nói: “Anh muốn khiêu chiến Võ Vương nhất phẩm hả? Có chắc mình đủ tư cách không?”
Trông thấy huy hiệu của Ngô Bình, mấy người kia sững sờ, không thế nào! Thường thì chỉ có cường giả cấp Tiên Quân mới lấy được huy hiệu này cơ mà!
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Anh cầm huy hiệu rồi đi đến toà nhà màu trắng, người thanh niên lúc trước kinh ngạc nhìn anh, mãi sau mưới thở dài nói: “Đúng là võ tông truyền kỳ có khác, quá giỏi! Bây giờ, tôi sẽ khôi phục thân phận giáo viên một sao cho anh”.
Ngô Bình: “Tôi muốn kiểm tra giáo viên ba sao”.
Người kia ngẩn ra: “Giáo viên ba sao sẽ do viện trưởng đích thân kiểm tra, tôi không có quyền”.
Ngô Bình: “Không sao, anh cứ thông báo cho viện trưởng đi”.
Người thanh niên trầm mặc nói: “Được, tôi sẽ dẫn anh đi gặp viện trưởng”.
Hai người cùng đi tới chỗ ở của viện trưởng, còn mấy người chờ Ngô Bình ở ngoài tháp Tiên Võ để giết anh thì nhăn nhó mặt mày.
“Chán thật, không ngờ cậu ta lại lấy được thân phận như vậy”.