Lưu Dịch Phong gật đầu: “Năm xưa, tổ sư sáng lập Thiên Địa kiếm tông tình cờ nhìn thấy Thiên Cực Kiếm Kinh và lĩnh hội được Thiên Địa Kiếm Quyết từ đó”.
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Trưởng lão Lưu, tôi nghe người của Thục Sơn kiếm phái ban đầu nói rằng công pháp của họ cũng có nguồn gốc là Thiên Cực Kiếm Kinh?”
Lưu Dịch Phong cười nói: “Sau này cậu cứ gọi tôi là ông Lưu”.
Ngừng lại một chút, ông ta nói tiếp: “Ban đầu có đến mấy nghìn tu sĩ nhìn thấy Thiên Cực Kiếm Kinh, có người có thu hoạch, có người chẳng thu hoạch được gì. Tổ sư sáng lập của chúng tôi là một trong những người có thu hoạch. Tất nhiên, vài người của Thục Sơn kiếm phái cũng lĩnh hội được một phần, nhưng thành tựu của họ không thể sánh bằng tổ sư”.
Ngô Bình hỏi: “Trong mấy nghìn tu sĩ ấy, có ai lĩnh hội được toàn bộ Thiên Cực Kiếm Kinh không?”
Lưu Dịch Phong xua tay: “Không thể nào! Công pháp thiên phẩm được thiên ý phù trợ, có linh tính, chỉ người có duyên mới có được nó. Khi ấy, tổ sư cũng chỉ lĩnh hội được khoảng một phần tư Thiên Cực Kiếm Kinh”.
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Nhưng năm xưa có một kẻ mạnh đã lĩnh ngộ được một nửa Thiên Cực Kiếm Kinh, từ đó lập nên Cửu Thiên kiếm vực. Cửu Thiên Kiếm Quyết của Cửu Thiên kiếm vực là công pháp hạng nhất đế phẩm, lợi hại cực kỳ!”
Ngô Bình hỏi: “Không biết Thiên Cực Kiếm Kinh hoàn chỉnh là công pháp hạng mấy?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Có thể là hạng nhất hoặc hạng hai”.
Ngô Bình nói: “Ông Lưu này, công pháp thiên phẩm khó đến thế ư? Ngay cả tổ sư cũng chỉ lĩnh hội được một phần tư”.
Lưu Dịch Phong bảo: “Một phần tư là đáng nể lắm rồi đấy. Công pháp thiên phẩm được phát triển từ thiên ý. Công pháp thiên phẩm hoàn chỉnh chỉ được một người tu luyện thành công”.
Ngô Bình giật mình: “Chỉ có một người tu luyện?”
Lưu Dịch Phong gật đầu: “Chính xác. Công pháp thiên phẩm có đặc điểm duy nhất. Ví dụ cậu đã tu luyện công pháp thiên phẩm nào đó, thì những người khác chỉ có thể tu luyện một phần thôi. Kỳ diệu hơn là, nếu có thể tu luyện công pháp thiên phẩm đến giai đoạn sau, tất cả tu sĩ tu luyện công pháp này đều sẽ trở thành một phần sức mạnh chiến đấu của cậu”.
Ngô Bình không ngờ công pháp thiên phẩm lại thần kỳ như thế!
“Công pháp thiên phẩm trong thế gian chắc hẳn không có nhiều đâu nhỉ?”
“Theo tôi được biết, số lượng thế lực sở hữu công pháp thiên phẩm hoàn chỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
Ngô Bình bày tỏ: “Nói vậy, Thiên Địa Kiếm Quyết của chúng ta cũng là vương phẩm”.
Lưu Dịch Phong nói: “Đúng vậy, vương phẩm hạng nhất. Đừng xem thường công pháp vương phẩm nhé. Công pháp của môn phái hạng nhất bình thường cũng chỉ là thượng phẩm. Nếu sở hữu một bộ công pháp vương phẩm hạng ba, đã là sự tồn tại đỉnh cấp trong môn phái hạng nhất rồi”.
Nói đến đây, ông ta giao một ngọc bàn vào tay Ngô Bình: “Đây là vật mà tông chủ nhờ tôi giao cho cậu, bên trong là Thiên Địa Kiếm Quyết hoàn chỉnh. Tông chủ hy vọng cậu có thể nhanh chóng tu luyện”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ lĩnh hội nhanh nhất có thể”.
Lưu Dịch Phong nói được vài câu rồi rời đi. Ông ta còn phải chủ trì việc chiêu mộ đệ tử mới.
Đối phương vừa đi khỏi, Ngô Bình liền đến điện Trường Sinh.
Khá nhiều trưởng lão của điện Trường Sinh bị giam ở Thiên Địa kiếm tông của Tiên Giới, nguyên nhân đương nhiên là họ biết luyện đan, thuộc dạng thiên tài hiếm có.
Anh đi một vòng, gặp được Văn Thánh. Văn Thánh bị thương, đã mất cánh tay trái. Có điều anh không tiết lộ thân phận mà tìm lý do, đề bạt đối phương làm người quản lý của điện Trường Sinh.