Tiền Minh Dương vừa nghĩ vừa dạy Tiền Văn Đào cách giải quyết.
Nghe xong, Tiền Văn Đào hỏi: “Minh Dương, viện phó Ngô này mai sau có khi lên làm hiệu trưởng ấy nhỉ”.
Tiền Minh Dương thở dài: “Con nhờ quan hệ thì cùng lắm sau này cũng chỉ làm thống lĩnh cấp quận thôi, còn cậu ấy mà muốn thăng quan tiến chức thì bét cũng phải làm thống đốc. Thậm chí con còn thấy hình như cậu ấy còn chẳng thèm chức vị này”.
Tiền Văn Đào nghe xong mà phát sợ, mặt trắng như tờ giấy, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được Ngô Bình mạnh đến mức nào!
Tiền Minh Dương thấy bố mình đã sợ thì nói: “Bố không phải sợ, viện phó Ngô là người ngay thẳng, chắc cậu ấy chỉ bực vì hành vi của thuộc hạ bố thôi, chỉ cần bố thay đổi được tính xấu, làm đúng trọng trách của mình thì cậu ấy không trách tội bố đâu”.
Tiền Văn Đào nói ngay: “Bố nhớ rồi, nhất định bố sẽ làm việc và quản lý đám thuộc hạ cẩn thận”.
Ngô Bình đi thẳng đến lớp học, sau khi kết thúc bài giảng, anh quay về chỗ ở của mình.
Tiền Minh Dương đã chờ ở đây rất lâu rồi, thấy anh về, anh ta nhanh chóng bước tới nói: “Thầy Ngô”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Thầy Tiền tìm tôi có việc gì à?”
Tiền Minh Dương thở dài nói: “Là bố tôi không biết dùng người, khiến chuyện như vậy xảy ra. Bố tôi đã nhận ra sự tắc trách và sai sót của mình rồi, bây giờ cũng đang rất hối hận. Ông ấy đã về chỉnh đốn lại rồi, chắc chắn trong ba ngày nữa, tình hình trị an sẽ thay đổi hẳn”.
Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Thầy Dương đúng là người thông minh”.
Tiền Minh Dương nói: “Thầy Ngô quá khen! Chuyện này do bố tôi gây ra nên tôi thấy vô cùng lo lắng”.
Ngô Bình hỏi: “Anh đi theo ai?”
Câu hỏi của Ngô Bình quá trực tiếp, khiến Tiền Minh Dương thoáng do dự rồi mới đáp: “Là Tiền Thị giúp tôi”.
Ngô Bình: “Ra thế, nếu anh đến khu mới ấy thì cũng được, khi nào anh nhận chức?”
Tiền Minh Dương: “Chắc sang tháng, nhưng cạnh tranh rất gay gắt, tôi chỉ nắm chắc khoảng 50 phần trăm thôi”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ hỗ trợ anh một tay, đến đó rồi thì anh hãy làm việc cho tốt, mọi người sống cũng chẳng dễ dàng gì, anh hay đối xử tử tế với họ”.
“Vâng”, Tiền Minh Dương vái chào rồi ra về.
Anh ta đi rồi, Ngô Bình gọi cho Viên Khắc Hiếu rồi nói: “Đã chọn được thống lĩnh cho khu mới chưa?”
Viên Khắc Hiếu: “Chuyện này thì tôi cũng chưa rõ, vì bây giờ các phe vẫn đang cạnh tranh, nhưng chúng tôi đã có một danh sách rồi. Nếu cậu muốn đề bạt ai thì chúng tôi có thể sắp xếp được”.
Ngô Bình: “Tiền Minh Dương dạy ở Bắc Viện khá được, các ông có thể cân nhắc”.
Viên Khắc Hiếu: “Được, tôi cũng đang có chuyện cần bàn với cậu, chúng tôi đang tranh vị trí thái thú ở Long Thành với phe khác. Bên đó đã cử một người rất mạnh đến, hình như thuộc một thế lực nào đó của Côn Luân, vì thực lực mạnh lắm. Người mà chúng tôi chọn trước đó đã bị cao thủ bên kia giết mất rồi”.
Ngô Bình: “Ông muốn tôi làm gì?”
Viên Khắc Hiếu: “Đuổi người kia đi, khiến hắn không dám bén bảng đến Long Thành nữa! Long Thành rất quan trọng, nếu nơi này thất thủ thì vị trí thống đốc ở đây của chúng tôi cũng không giữ được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, nhưng tôi có một điều kiện, phải để Lý Long Thần làm thái thú Long Thành”.
Viên Khắc Hiếu: “Tu vi của người này thế nao?”
Ngô Bình: “Ông ấy có thế lực khá mạnh ở Hà Đông, còn tu vi thì sắp đến Chân Quân rồi”.