Ngô Bình: “Nếu anh muốn Thanh Ảnh tin anh thì phải thể hiện cho cô ấy xem chứ”.
Người đàn ông đắc ý nói: “Anh nói cũng có lý. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Du Tử Hiền, sư phụ là một thầy luyện đan Ngũ Tử Đỉnh. Tôi đã có những tâm đắc của riêng mình về luyện đan, riêng điểm này thôi, tôi nghĩ anh không có cửa so với tôi đâu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Luyện đan à? Vừa hay tôi cũng là thầy luyện đan này”.
Du Tử Hiền sững sờ hỏi: “Anh là thầy luyện đan ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế, hơn nữa cấp bậc của tôi còn cao hơn sư phụ anh cơ”.
Du Tử Hiền cười mỉa: “Cấp bậc cao hơn sư phụ tôi? Anh cũng giỏi khoác lác đấy!”
Ngô Bình lấy huy hiệu thầy luyện đan của mình ra rồi nói: “Anh có biết cái này không?”
Nhìn thấy huy hiệu sáu lò luyện màu tím đó, Du Tử Hiền ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây… không thể nào!”
Hà Tử Trần lắc đầu nói: “Đúng là nực cười! Đệ tử của thầy luyện đan Ngũ Đỉnh nhỏ bé mà dám coi thường thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, anh lấy đâu ra tự tin vậy hả?”
Lý Thuần Như: “Người ngu dốt thì luôn không biết điều, điều này có gì lạ đâu”.
Du Tử Hiền vã mồ hôi hột với vẻ ngượng ngịu, anh ta vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Ban nãy, tại hạ có mắt như mù, xin các hạ lượng thứ”.
Nguyệt Linh Vân bực tức nói: “Tử Hiền, anh không việc gì phải thế cả, chỉ là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thôi mà, có gì giỏi đâu?”
Thấy người đàn ông của Nguyệt Thanh Ảnh xuất sắc như vậy, Nguyệt Linh Vân cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Tuy Du Tử Hiền rất ngông nghênh, nhưng anh ta cũng rất thông minh và tỉnh táo. Một thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh xuất hiện ở Thần Châu, chắc chắn các thế lực lớn sẽ đua nhau lấy lòng để giữ anh lại.
Anh ta nghiêm túc nói: “Linh Vân, kể cả gia chủ nhà em gặp thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh cũng phải kính nể phần nào đấy, nói gì đến anh?”
Nguyệt Linh Vân còn định nói tiếp, nhưng Nguyệt Thanh Ảnh đã lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì các người về đi”.
Du Tử Hiền còn muốn nói chuyện thêm với Ngô Bình, nhưng trước đó anh ta đã đắc tội với Ngô Bình nên giờ chẳng còn mặt mũi mà ở lại, vì thé đành bấm bụng kéo Nguyệt Linh Vân rời đi.
Hai người họ đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới cười nói: “Anh Bình, lời nói của Du Tử Hiền đã thức tỉnh em. Bố em không biết anh là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, nếu ông ấy biết thì chắc đã phải kính nể anh lâu rồi. Nhưng bố em chưa phải người to nhất nhà, để em dẫn anh đi gặp Nguyệt Tổ”.
Nguyệt Tổ chính là cường giả đã thành lập Nguyệt Thị ở Thần Châu, người này tên là Nguyệt Như Hoả, từng là thiên kiêu tuyệt thế một thời. Sau nhiều năm trôi qua, đến nay lão không còn màng chuyện thế sự nữa, mà chỉ chuyên tâm tu luyện.
Ngô Bình: “Tại sao anh phải đi gặp Nguyệt Tổ?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Ngày xưa, lúc Nguyệt Tổ khai phá Thần Châu đã thu thập được khá nhiều dược liệu và bảo vật quý. Nếu người biết em sắp lấy anh thì chắc chắn sẽ rất vui, kiều gì cũng tặng quà gặp mặt. Hơn nữa có Nguyệt Tổ làm chỗ dựa thì sau này chúng ta sẽ có chỗ đứng trong Nguyệt Thị hơn, đến bố em cũng phải kính nể anh phần nào”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ nếu có dược liệu quý nào đó thật mà anh không lấy thì tiếc quá nên nói: “Thế đi gặp một lát cũng được”.
Hai người chuẩn bị một lát rồi đi gặp Nguyệt Tổ.