Anh dừng lại ở vị trí huyệt đạo rồi truyền chân khí vào, bàn tay nóng rực khiến Lãnh Như Yên cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
May mà anh đã di chuyển tay tới bộ phận khác, cuối cùng đặt lên đỉnh đầu cô ấy rồi nói: “Mở!”
Lãnh Như Yên cảm thấy đầu mình nổ vang, trời đất như quay cuồng, hai huyệt Nhâm Đốc của cô ấy đã được đả thông, vòng tuần hoàn tiểu chu thiên chính thức được thành lập.
Lúc này, Lãnh Như Yên đã bước vào cảnh giới Khí! Một luồng chân khí đang vận chuyển trong người cô ấy rất mạnh mẽ.
Tiểu chu thiên vận hành ba vòng, Lãnh Như Yên từ từ mở mắt ra, sau đó vô cùng cảm kích nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.
Cô ấy rơm rớm nước mắt, vì cảnh giới này rất quan trọng. Lãnh Như Yên không ngờ mình có thể đột phá trong hôm nay, điều này vượt ngoài mong đợi của cô ấy.
Ngô Bình mỉm cười: “Vì nền móng của cô chắc rồi, chuẩn bị một chút đi, tôi sẽ truyền thụ Niêm Hoa Chỉ bản hoàn chỉnh luôn cho”.
Lãnh Như Yên chấn động: “Bản hoàn chỉnh ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, tôi phát hiện Niêm Hoa Chỉ của cô có vấn đề nên đã xử lý rồi. Bây giờ, nó sẽ phát huy được uy lực gấp ba lần ngày trước”.
Nói rồi, anh lại lấy kim châm cứu ra châm vào một đường kinh mạch của Lãnh Như Yên để truyền chân khí vào. Nhờ có kim châm cứu của Ngô Bình mà Lãnh Như Yên có thể dễ dàng tìm thấy đường kinh mạch mới này. Khi cô ấy tiếp tục thi triển thì quả nhiên cảm thấy chân khí của mình rất trôi chảy, hơn nữa uy lực cũng rất mạnh, phải gấp ba lần khi trước.
Cô ấy ngạc nhiên hô lên: “Mạnh thế cơ ạ!”
Ngô Bình: “Đây mới là Niêm Hoa Chỉ thật sự!”
Cứ thế, Ngô Bình nhanh chóng giúp Lãnh Như Yên sửa đổi chỉ pháp.
Lúc này, anh bảo Lãnh Như Yên mặc đồ lên, sau đó tháo khăn che mắt ra, nói: “Bây giờ, cô hãy thi triển lại môn chỉ pháp này đi”.
Trước đó, tu vi của Lãnh Như Yên rất thấp nên khó thi triển được các bước sau của bài chỉ pháp. Nhưng bây giờ, cô ấy đã tiến vào cảnh giới Khí rồi nên có thể thi triển một cách dễ dàng.
Lãnh Như Yên gật đầu, sau đó vừa thi triển Niêm Hoa Chỉ, vừa đọc ra tiếng chỗ thiếu sót của 20 đường đi kia.
Ngô Bình lặng yên lắng nghe rồi nói: “Đúng như tôi đoán, không khác nhau là mấy”.
Anh tiếp tục sửa đổi cho Lãnh Như Yên, uy lực của các bước sau đã mạnh hơn nhiề, Lãnh Như Yên thi triển cũng vất vả hơn.
Khi hai người xong việc thì đã một giờ sáng, Ngô Bình rất mệt, đầu mướt mồ hôi.
Lãnh Như Yên vội đi lấy nước và khăn tới rồi cảm ơn anh: “Anh Ngô, em cảm ơn anh nhiều!”
Mạc Lâm Thần cười nói: “Cô hãy nhận là mình nghiên cứu ra điểm thiếu sót của Niêm Hoa Chỉ nhé, đừng nhắc đến tôi. Dẫu sao tôi cũng đã học mất tuyệt học của nhà cô, đây là điều cấm kỵ đấy”.
Lãnh Như Yên gật đầu: “Em hiểu”.
Ngô Bình: “Tôi phải ngồi nghỉ một lát, cô về trước đi”.
Lãnh Như Yên cười nói: “Để em ở lại với anh”.
Ngô Bình không nói gì nữa mà ngồi yên.
Hai tiếng sau, anh mới hồi sức, khi mở mắt ra thì phát hiện Lãnh Như Yên vẫn ngồi bên cạnh rồi chăm chú nhìn mình.
“Mặt tôi nở hoa à?”, anh hỏi.
Lãnh Như Yên phì cười: “Em đang xem anh luyện công. Đúng là cao thủ phóng chân khí ra ngoài có khác, chân khí của anh nhiều thật đấy, khí tức cũng khủng lắm luôn”.
Ngô Bình vươn vai nói: “Nghỉ một lát đi, sáng mai tôi phải bay đến Biên Nam rồi”.
Anh đi vào phòng ngủ định chợp mắt một lúc, nhưng vừa nằm xuống thì thấy Lãnh Như Yên cũng đi vào rồi nằm xuống cạnh anh.