Hạ Lam ôm chầm đứa bé vào lòng, khóc lớn: "Lạc Nhi, con trai ngoan của mẹ!"
Ngô Bình nói: "Không sao rồi, đừng làm đứa trẻ sợ".
Hạ Lam vội lau nước mắt đi, mỉm cười nới với cậu bé: "Lạc Nhi, sau này đừng có để đồ linh tinh vào trong miệng nữa được không?"
Lạc Nhi gật đầu: "Dạ thưa mẹ, con nhớ rồi ạ".
Sau khi dỗ dành con trai xong, Hạ Lam cúi người trước Ngô Bình: "Ngô Bình, cảm ơn anh!"
Ngô Bình mỉm cười: "Đừng khách sáo, cô hãy ở bên cạnh đứa trẻ đi, tôi về trước đây".
Hạ Lam tiễn anh ra ngoài cửa, sau đó nhìn theo mãi cho đến khi anh đi vào nhà.
Sau khi vào nhà không lâu, anh bắt đầu tu luyện phương pháp hít thở, nhưng chẳng bao lâu sau chuông cửa lại vang lên. Anh mở cửa ra, người bên ngoài lại là Hạ Lam. Cô ấy nói với vẻ ái ngại: "Ngô Bình, xin lỗi nhé, muộn thế này rồi còn tới làm phiền anh".
Ngô Bình nói: "Không sao, cô có việc gì không?"
Hạ Lam vén tóc mai, nói: "Lạc Nhi vừa ngủ rồi, tôi muốn sang cảm ơn anh".
Ngô Bình nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, cô không cần bận tâm đâu. Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi".
Đã tối muộn, anh không tiện mời một cô gái vừa quen không lâu vào nhà ngồi, thế nên liền mời cô ấy về.
Hạ Lam hơi ngại ngùng, vội nói: "Được, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tôi tặng cái này cho anh". Nói rồi cô ấy đưa một cái hộp gỗ dài một thước cho Ngô Bình.
Ngô Bình còn chưa kịp hỏi thì Hạ Lam đã quay người rời đi, chạy nhanh về nhà.
Ngô Bình lắc đầu. Anh đóng cửa rồi mở hộp gỗ ra, bên trong có một chiếc quạt cổ. Sau khi mở quạt ra, bên trong là một bức tranh sơn thủy, chữ viết trên đó vô cùng kỳ lạ. Anh nhìn kỹ thì thấy hình như đây là biến thể của tiên văn, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
"Ồ, có cả loại quạt như thế này sao?". Anh vô cùng tò mò, thấy Đông Hoàng đã tỉnh từ lúc nào và đang đứng bên cạnh, anh cười hỏi: "Đông Hoàng, mày có biết cái quạt này không?"
Đông Hoàng nhìn lướt qua, sau đó ngửi thử rồi gật đầu.
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Mày biết nó sao?"
Đông Hoàng lại gật đầu, nó dùng móng vuốt vỗ bàn sau đó chạy nhanh về ổ chó, cắn ra một chiếc nhẫn đồng mặt dẹt, để nó lên trên bàn.
Ngô Bình sững người, sau đó cầm nhẫn lên quan sát. Anh phát biện trên bề mặt chiếc nhẫn có khắc tiên văn, vừa nhìn đã biết là một món pháp khí. Mắt anh sáng lên, vội nói: "Đông Hoàng, mày muốn dùng nó để đổi quạt của tao à?"
Đông Hoàng gật đầu, cứ như đang nói: "Mau đổi đi, lần này anh hời to rồi đấy".
Ngô Bình nhếch môi: "Đông Hoàng, mày đừng có nghĩ tao không biết nhìn hàng. Chiếc quạt nảy không đơn giản đâu. Thế này nhé, mày còn đồ gì khác không, cầm ra cho tao xem".
Đông Hoàng nhìn chằm chằm Ngô Bình, sau đó quay đầu chạy vào ổ chó. Lần này nó ngậm ra một cái vòng tay. Vòng tay có màu tím đen, được xâu từ mười tám hạt ngọc khắc đầu quỷ.
Ngô Bình cầm vòng tay lên, hỏi: "Thứ này dùng để trấn tà sao?"
Đông Hoàng gật đầu như muốn nói: "Lần này anh hài lòng chưa?"
Ngô Bình cười nói: "Được, tao sẽ đổi quạt lấy nhẫn và vòng tay của mày".