Lý Dư ngoi lên mặt nước, tuy nó đã lột xác nhiều lần hơn Bạch Giao, nhưng thực lực cũng không hơn là bao, bởi một là cá hoá rồng, một là rắn hoá rồng.
Lý Niệm Tổ đã về nhà, giờ đang tu luyện trong phòng. Sau khi hấp thu sức mạnh của Cổ Thần Vương, khí tức của ông ấy đã mạnh hơn hẳn.
Ngô Bình chào bố mẹ rồi mở cuộc gọi video để họp với Lý Vân Đẩu, Lý Mai, Lý Gia Ninh và Lý Đông Hưng.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình, sao tự nhiên lại gọi mọi người họp video thế?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông, chú hai, cô, Tiểu Mai. Cháu có chuyện muốn nói, có lẽ rất ít người biết chuyện này. Giờ cháu nói để mọi người chuẩn bị trước”.
Lý Vân Đẩu: “Ừ, chuyện gì lớn à?”
Ngô Bình: “Trước kia, ông đã phát hiện ra các điều bất thường của các thế lực lớn khác trong dòng tộc. Có người mua đất, người thì ra sức tạo quan hệ với giới tu hành, có người thì bồi dưỡng cao thủ. Họ làm vậy là vì linh khí đang hồi phục, trái đất sắp trở lại như thời Tiên Quốc”.
Lý Đông Hưng hỏi: “Tiểu Bình, thời Tiên Quốc là như thế nào?”
Ngô Bình nhìn các ghi chép loằng ngoằng rồi nói: “Vào thời đó, đến một con chuột bình thường cũng mạnh hơn hổ với sư tử hiện giờ, chúng có thể ăn thịt con người. Hơn nữa, vì linh khí dồi dào nên rất dễ sinh ra yêu ma quỷ quái. Mà khi đó thì người trong giới tu hành cũng tăng lên nhiều, những ai trước không thể tu luyện thì giờ cũng làm được. Khi ấy, trật tự xã hội sẽ bị phá vỡ. Các nước đấu đá quyết liệt, chúng ta sẽ đối mặt với một cuộc chiến tranh thế giới mới”.
Lý Mai: “Huyền Bình, thế chúng ta phải chuẩn bị những gì?”
Ngô Bình: “Quan trọng nhất là nhân tài và tài nguyên. Nhân tài thì để anh nghĩ cách, còn tài nguyên thì chúng ta phải mua đất, không chỉ trong nước mà cả nước ngoài nữa”.
Lý Mai: “Mua lung tung ư?”
Ngô Bình: “Ừ, cứ có là mua, càng nhiều càng tốt. Vì sau này, không gian gập sẽ mở rộng. Khéo khu đất mà chúng ta mua lại có một không gian như thế”.
Lý Mai: “Nhưng kể cả mua đất thì mình cũng cần có thực lực để giữ đất chứ?”
Ngô Bình: “Thực lực thì mình không phải lo, giờ anh là thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn rồi, ngoài ra còn là đệ tử của chưởng môn Thục Sơn ở Tiên Giới nữa. Đó là chưa kể anh còn là Long chủ của Thiên Long, thống soái ba quân ở Đông Tinh, người bình thường không dám động vào anh đâu”.
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, linh khí mà cháu bảo còn bao lâu nữa thì phục hồi?”
Ngô Bình: “Cái này cháu không rõ, nhưng có thể là nửa năm hoặc mười năm nữa hay thậm chí là lâu hơn. Tóm lại là mình vẫn phải chuẩn bị”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Ông ơi, cháu muốn mở một tổ chức từ thiện dưới tên mình, để giúp người dân trong nước. Mỗi năm, cháu sẽ truyền vào đó 1000 tỷ và buộc phải tiêu hết”.
Mọi người nghe xong đều giật mình, tuy hiện giờ nhà họ Lý rất giàu, nhưng đâu thể mỗi năm ủng hộ từ thiện 1000 tỷ được? Tổng kinh tế của cả nước mới có 150 nghìn tỷ thôi.
Lý Gia Ninh: “Huyền Bình, như thế thì nhiều quá, e là chúng ta không cầm cự được lâu đâu”.
Không phải bà ấy sót tiền, vì tiền với những người như Lý Gia Ninh mà nói chỉ là một dãy số mà thôi.
Ngô Bình cười nói: “Cô, chúng ta sẽ ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn. Sau khi linh khí hồi phục, khéo tiền của mình cũng không còn giá trị nữa”.
Mọi người sững sờ, tiền không còn giá trị nữa ư?
Ngô Bình nói: “Mọi người tưởng tượng nhé, một khi linh khí phục hồi, người tu hành sẽ trở nên phổ biến, khi ấy thì thứ gì sẽ đáng giá?”
Lý Mai: “Tài nguyên tu hành”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, sau này thứ có giá trị là tài nguyên tu hành. Nhà đất, tiền bạc, máy móc và nhà xưởng cùng các tài sản khác của chúng ta sẽ mất giá trị. Ngược lại, thứ mà những người tu hành cần như công pháp, động tiên, linh thạch, đan dược và tiền bùa sẽ khôi phục giá trị ban đầu”.
Lý Vân Đẩu: “Huyền Bình, ý của cháu là chúng ta phải bỏ nhiều tiền ra để tiêu đi, hoặc đổi thành những tài nguyên tu hành ư?”