Hiểu rõ ý nghĩa tiên âm, toàn bộ tiên âm tức khắc tụ hợp vào thần hải của anh. Ngưng kết thành một tiên kinh cực lớn, tên là Thái Thanh đạo kinh.
Cung Bát Cảnh lập tức chấn động, sau đó cửa điện rộng mở, Ngô Bình tỏa ra tiên quang tám màu sắc, rảo bước ra ngoài.
Bên ngoài cửa điện không chỉ có Nguyên Hạc mà còn có mấy nhân vật trọng yếu như Phiêu Miểu Đạo Quân, Huyền Đô lão tổ, Thần Võ Đạo Quân, Thanh Dương Đạo Quân.
Huyền Đô lão tổ thấy tiên quang trên người Ngô Bình, cười nói: “Xong rồi!”
Ngô Bình khom người hành lễ, nói với mọi người: “Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh”.
Huyền Đô lão tổ nói: “Huyền Bình, trừ Lão Quân ra, con là người thứ hai hiểu được đại đạo Thái Thượng!”
Ngô Bình: “Sư tổ, đệ tử cần bế quan vài ngày”.
Lão tổ Huyền Đô: “Ừm, đến điện Tử Quang của ta đi”.
Vì thế, Ngô Bình đã đến điện Tử Quang bế quan một mạch ba ngày.
Trong thời gian đó, anh đã lĩnh ngộ hết Thái Thượng Đạo Kinh, kết hợp với thông tin của chủng tiên cùng tình trạng của bản thân, loáng cái đã có một hệ thống tu hành được hình thành.
Thái Thượng Đạo Kinh sẽ biến con người thành thần tiên. Tiên ở đây đã được bóc thuộc tính huyết mạch với Tiên tộc, trở thành một hình thái sinh mệnh cao cấp hơn. Vì thế nó khác với tiên của chủng tiên khác, có nét tương tự với Vạn Tiên Quy Thánh Quyết của Thánh Tiên Tông.
Thái Thượng Đạo Kinh không có yêu cầu quá nhiều với Địa Tiên, song với Hư Tiên, Thần Tiên, Chân Tiên của giai đoạn Thiên Tiên thì nó lại có sự thay đổi to lớn, cụ thể là tăng thêm nhiều cảnh giới.
Ví dụ, Hư Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên đều được chia thành ba cảnh giới nhỏ, nhưng Hư Tiên trong Thái Thượng Đạo Kinh lại chia thành sáu cảnh giới nhỏ, vậy là gấp đôi rồi.
Thần Tiên cũng có năm cảnh giới, cuối cùng là Chân Tiên thì có nhiều nhất là chín cảnh giới, hay còn được gọi là chín cấp Chân Tiên, mỗi khi vượt qua một cấp lại tiến gần đến Chân Nhân hơn.
Ngô Bình không còn thời gian để tu luyện tiếp nữa, vì thời gian tỉ thí với Trương Ngọc Hoàng đã đến, vì vậy anh đã rời khỏi điện Tử Quang.
Mọi người đã chờ sẵn bên ngoài, lão tổ Huyền Đô nói: “Đại Thiên Tôn yêu cầu tỉ thí sẽ diễn ra ở ngoài Khuyên giới, vì thế chúng ta không thể đi cùng con được rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Vị trí cụ thể là ở đâu ạ?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Một tinh cầu dành cho Thần tộc phạm tội bị lưu đày, con đến đó rồi, chẳng những phải đánh bại đối thủ, mà còn phải đối diện với nguy hiểm ở đó”.
Lão tổ Huyền Đô: “Đại Thiên Tôn nghĩ làm vậy thì Trương Ngọc Hoàng có thể phát huy được ưu thế, nhưng ông ta đâu biết rằng con đã gia nhập một môn phái ngoài Khuyên giới từ lâu”.
Ngô Bình: “Sư tổ, nếu con thắng thì Đại Thiên Tôn có giữ lời hứa không ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Nhất định ông ta sẽ giữ lời, không thì sau này còn ai nể phục nữa?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, con đừng sơ suất. Trương Ngọc Hoàng có một nửa huyết mạch của Thần tộc, hắn không phải bán thần bình thường đâu”.
Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, con sẽ chú ý”.