Ngô Bình biết rõ, Thu Lam này gấp gáp muốn gặp mình như vậy, tám phần là có chuyện muốn nói. Quả nhiên, sau khi nói chuyện vài câu xã giao thì Thu Lam thăm dò thử hỏi: “Ngô trưởng lão, Thần Hoàng Tông trước giờ vẫn tự lực cánh sinh, có thể không gây rắc rối gì cho Thượng Giáo thì sẽ không làm. Nhưng có lúc chúng tôi cũng sẽ gặp phải khó khăn không thể giải quyết”.
Hiện tại Ngô Bình nắm trong tay quyền hành Kiếm Các, có thể giải quyết một vài chuyện, bèn nói: “Thu đường chủ có gì cứ nói thẳng”.
Thu Lam gật đầu: “Ngô trưởng lão. Hai năm gần đây, rất nhiều trưởng lão, đường chủ trong Thần Hoàng Tông đều trúng độc lạ trong người, dù làm gì cũng không thể chữa khỏi. Độc này rất kỳ lạ, sau khi trúng độc thì tu vi dần dần biến mất, cuối cùng sẽ trở thành người thường. Mà sau khi trở thành người thường, cứ mỗi ba ngày cả người sẽ đau đớn, sống không bằng chết! Vì vậy, Thần Hoàng Tông mời các danh y đến chữa, nhưng đều không đưa ra được cách nào hiệu quả. Sau này, chúng tôi cũng cử người đến Thượng Giáo xin giúp đỡ, nhưng người Thượng Giáo cử đến cũng không thể giải quyết được chuyện này”.
Cô ấy khẽ thở dài: “Ngô Bình trưởng lão có thể giúp chúng tôi nói vài câu với bên Thượng Giáo để Thượng Giáo có thể mau chóng cứu rỗi những tu sĩ đau khổ của hạ tông không?”
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Độc này do ai hạ?”
Thu Lam lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa tra rõ, nhưng người trúng độc càng lúc càng nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng Thần Hoàng Tông sẽ không kiên trì được nữa”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ tôi. Gần đây có người trúng độc không?”
Thu Lam khẽ thở dài: “Thuộc hạ đã có dấu hiệu trúng độc”.
Ngô Bình lập tức bắt mạch, nghiên cứu độc trong cơ thể cô ấy. Tìm hiểu một lúc, trong lòng cậu chợt giật mình, trong loại độc này tựa như có chứa sức mạnh cấm kỵ. Nếu cậu chưa từng tiếp xúc những thứ cấm kỵ thì cậu sẽ xem loại sức mạnh này như một loại độc. Nhưng bây giờ, cậu biết đây chính là sức mạnh cấm kỵ, rất mờ nhạt, nhưng cậu chắc chắn là không nhầm.
Thấy Ngô Bình trầm ngâm, Thu Lam vội hỏi: “Ngô trưởng lão, độc này…”
“Một loại độc ăn mòn tinh thần, độc này có vẻ quỷ dị, bên trong có chứa sức mạnh cấm kỵ”. Ngô Bình nói thẳng.
Thu Lam ngạc nhiên: “Ngô trưởng lão, sức mạnh cấm kỵ là gì?”
Ngô Bình nói: “Một loại sức mạnh không thuộc thời không này, mọi người yên tâm, độc này có thể giải được”.
Thu Lam vui mừng, hỏi xem giải như thế nào. Ngô Bình bảo cô ấy tìm cho anh một nơi yên tĩnh, cậu lập tức lấy lò luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược.
Đan dược mà cậu muốn luyện chế phải dùng sức mạnh cấm kỵ của bản thân dung nhập vào trong đan dược, như vậy mới có thể hàng phục được sức mạnh cấm kỵ trong độc. Hơn nữa, cậu muốn tra rõ người hạ độc này. Cậu nghi ngờ, người hạ độc cũng nắm giữ sức mạnh cấm kỵ!
Mười phút sau, cậu luyện chế được sáu viên đan dược, lấy một viên cho Thu Lam dùng.
Thu Lam nuốt đan dược một lúc thì cảm thấy trong bụng đau đớn. Những luồng sức mạnh cấm kỵ trong thân thể cô ấy nhanh chóng tập trung tại dạ dày. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, thân thể cô như nhẹ hẫng, sau đó lại cảm thấy khó chịu, chạy sang bên cạnh nôn ra.
Chỉ thấy, trong những thứ Thu Lam nôn ra là một loại trùng màu đỏ nhạt, những con trùng này rõ ràng có sức mạnh cấm kỵ được ngưng tụ từ sức mạnh mà thành.
Trùng sau khi bị nôn ra, chẳng mấy chốc đã biến thành màu đen, sau đó chầm chậm chui xuống mặt đất, không thấy dấu.
Thu Lam vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi: “Ngô trưởng lão, có phải tôi không sao rồi không?”
Ngô Bình: “Đã ổn rồi. Tôi luyện chế thêm một ít đan dược, cô đem phân phát cho những người trúng độc khác”.
Thu Lam dùng sức gật đầu: “Được, cám ơn Ngô trưởng lão!”
Theo như lời Thu Lam, hiện tại có khoảng mười bốn người trúng độc, nên Ngô Bình lại luyện chế ba lò đan dược, đưa cho Thu Lam hơn hai mươi viên đan dược.
“Chuyện về sức mạnh cấm kỵ mà tôi nói, cô đừng nói cho ai khác. Ngoài ra, mau chóng điều tra người hạ độc này”. Cậu dặn dò nói.
Thu Lam có chút khổ sở: “Ngô trưởng lão, người hạ độc ẩn nấp quá kỹ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng chưa tìm được tên đó”.
Ngô Bình: “Bây giờ rất dễ tìm được, tôi phá được độc của anh ta, người này nhất định sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa da dẻ anh ta sẽ biến thành màu đen, trên người có mùi hôi thối. Dựa vào những đặc điểm này, các cô có thể nhanh chóng tìm được anh ta”.
Thu Lam vui lừng: “Vậy thì tốt quá rồi! Xin Ngô trưởng lão yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng tìm được tên này!”
Ngô Bình: “Tạm thời tôi ở đây tu luyện mấy hôm, các cô có tin tức thì có thể báo với tôi ngay”.
“Vâng!”
Thu Lam lập tức lui xuống, để lại Cốc Tâm Lăng chờ lệnh. Còn cô ấy đích thân mình lập tức đưa đan dược đến tổng bộ Thần Hoàng Tông.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !