Ngày hôm nay anh đang chỉ dạy Kim Tử tu luyện thì trong ngọc bội bỗng vang lên tiếng của Diệp Huyền: "Tiền bối, người mau đến đây đi, Triệu Thiên Lạc sắp bị người ta đánh chết rồi!"
Ngô Bình cả kinh. Anh vẫn luôn để mấy người Diệp Huyền, Tạ Cuồng ở lại học viện Võ Đạo tu luyện.
"Bình tĩnh, tôi đến ngay đây!"
Ngô Bình biết, Diệp Huyền không hề nói quá, chắc là Triệu Thiên Lạc thật sự đang ở trong tình cảnh nguy hiểm. Sự việc cấp bách, anh trực tiếp sử dụng sức mạnh của hoá thân, trong vài nhịp thở đã xuất hiện trên không trung của học viện Võ Đạo.
Bây giờ khu vực nơi học viện Võ Đạo toạ lạc đã không giống như xưa nữa rồi, cách học viện trăm dặm về phía Bắc trở thành một khu rừng rậm nguyên sinh rộng lớn.
Đứng trên không trung, Ngô Bình đã nhìn thấy trên một bãi tập trong học viện, Triệu Thiên Lạc đang bị mấy học viên vây đánh. Đám người Diệp Huyền đều ngã hết xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Mấy kẻ ra tay đánh người rõ ràng tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Động Thiên rồi, cảnh giới hơn xa Triệu Thiên Lạc, chiếm hết ưu thế.
Lúc này, một người tóm lấy cổ Triệu Thiên Lạc, cay nghiệt nói: "Còn dám ngông với tao không? Võ tông truyền kỳ chó chết gì chứ, trước mặt thầy của bọn tao thì cái tên Ngô Bình kia chỉ là rác rưởi thôi!"
Triệu Thiên Lạc phun một ngụm máu lên mặt gã ta, lạnh lùng nói: "So sánh với thầy Ngô, bọn mày chẳng là cái thá gì cả!"
"Mày muốn chết!", kẻ này nổi trận lôi đình, một quyền đấm vào mặt Triệu Thiên Lạc, muốn đánh chết cậu ta.
"Ầm!"
Mặt đất chấn động, kẻ ra tay bị đánh văng.
Nhoáng một cái, mọi người đã nhìn thấy Ngô Bình.
Diệp Huyền vui mừng: "Tiền bối! Tiền bối tới nhanh quá!"
Ngô Bình dìu Triệu Thiên Lạc đứng lên, vỗ vỗ vài phát, vết thương trên người cậu ta đã lành hơn nửa. Còn kẻ hành hung đã bị đánh ngất, nặng nề đập trên mặt đất cách đó mấy trăm mét.
Người còn lại thì hoảng sợ, biết mình không phải đối thủ nên từ từ lùi bước.
Ngô Bình không quan tâm đến bọn họ, hỏi Triệu Thiên Lạc: "Tôi bảo các anh ở lại học viện tu luyện, sao lại ra ngoài đánh nhau?"
Diệp Huyền: "Tiền bối, chúng đệ tử ra ngoài ăn cơm, kết quả gặp phải đám này nói chúng đệ tử không được xem là học viên của học viện, muốn đuổi chúng đệ tử đi. Bọn chúng là cái thá gì chứ, đương nhiên là chúng đệ tử không phục rồi, nên nói là đệ tử của tiền bối. Nhưng đám người này ngông cuồng, nói võ tông truyền kỳ không có gì ghê gớm, so với thầy của bọn chúng thì chỉ là rác rưởi thôi".
Ngô Bình không tỏ vẻ vì, nghe xong sự việc, anh gọi vài học viên đang định bỏ đi lại hỏi: "Thầy của các cậu tên gì?"
Nhắc đến thầy, đám người này phấn chấn hẳn lên, một người trả lời: "Thầy của bọn tôi là Khang Tốn Thiên".
Ngô Bình phất tay bảo cho đi. Anh trị sơ thương tích cho mấy người rồi dẫn bọn họ về viện của mình.
Vừa về không lâu, một vài bạn cũ đã kéo nhau đến chào hỏi, Lãnh Nhân và Thiết Huyền tới sớm nhất.
"Cậu Ngô, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi", Thiết Huyền cảm thán.
Ngô Bình nhìn sắc mặt của anh ấy có vẻ không tốt lắm, bèn hỏi: "Anh Thiết, hình như anh không vui lắm?'
Thiết Huyền cười khổ: "Học viện này đã thay đổi đến nỗi cả tôi cũng thấy xa lạ, vui sao nổi?"