“Sao anh lại ở trong nhóm này? Lâu rồi không gặp, hôm nào đến Thiên Kinh chơi đi”.
Ngô Bình: Được, khi nào rảnh tôi sẽ tới.
Trần Lăng Sương: Nhớ đấy nhé! Tôi được bạn cho một chai rượu ngon, vẫn cất đi chưa uống, nếu anh đến thì tôi sẽ khui.
Nhậm San San: Kinh rồi, anh quen cả ngôi sao hạng A cơ à?
Ngô Bình: Tôi cũng quen cô đấy thôi.
Nhậm San San: Dạo này tôi đang chán quá, anh ở đâu, tôi tới tìm.
Ngô Bình: Tôi ở Cảng Thành.
Nhậm San San: Ok, mai gặp.
Ngô Bình ngạc nhiên: Cô đến thật à?
Nhậm San San: Sao, không muốn gặp tôi à?
Ngô Bình: Ờ.
Nhậm San San lập tức gửi lên một icon hình con dao.
Ông Miêu thấy mình bị phớt nên lại nổi điên rồi nói: Thằng kia, mày được lắm, quen cả Trần Lăng Sương cơ à.
Ngô Bình không thèm chấp ông ta, nhưng thấy ông ta lại nói mình nên đáp: Tôi còn quen nhiều người lắm.
Ông Miêu: Thế à? Thế mày biết tao không?
Ngô Bình gửi ngay tin nhắn cho Hàn Bạch, để nhờ anh ấy điều tra thân phận thật của tài khoản này. Một phút sau, anh đã nhận được kết quả.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nhắn vào nhóm chat: Ông là Miêu Đông Hoả, 45 tuôi, có ba công ty với giá trị là 7.5 tỷ. Nhưng thực chất ông đang nợ hơn 15 tỷ.
Ông Miêu sợ hết hồn, mãi không thấy trả lời.
Ngô Bình nói tiếp: Ông và vơ đã ly hôn, mục đích để bảo toàn tài sản. Ông có một cô con gái 13 tuổi, đang học cấp hai, bên ngoài còn có một con riêng năm nay…
“Dừng!”
Ông Miêu gửi tin nhắn thoại.
“Tôi sai rồi, xin lỗi cậu!”
Ngô Bình cười lạnh: Xin lỗi cũng vô dụng.
Ông Miêu: Nhậm San San, xin lỗi cô, tôi không phải đàn ông, tôi là rác rưởi, xin cô tha cho tôi!
Nhậm San San chẳng thèm để ý đến ông ta, cô ấy gửi một tin nhắn riêng cho Ngô Bình: Ngày mai tôi đến Cảng Thành