Thế là Ngô Bình gọi một chiếc xe đến khách sạn sụp đổ lần trước. Sau đó cậu lấy đan dược ra luyện chế một lò Khai Ngộ Đan.
Lần trước cậu đã mua xong dược liệu của Khai Ngộ Đan, kéo dài đến bây giờ mới có thời gian luyện chế.
Khai Ngô Đan là đan dược cấp tám, lò thứ nhất luyện chế ra bốn viên đan dược trung thượng cấp tám, lò thứ hai đạt đến thượng thượng phẩm, lò thứ ba đạt đến cực phẩm.
Thấy đan dược Ngô Bình luyện chế ra ngày càng mạnh, Thạch Lan vô cùng bất ngờ nói: “Cậu khiêm tốn quá, trình độ luyện đan của cậu tuyệt đối đạt đến cấp Tử Đỉnh rồi”.
Ngô Bình nói: “Thành thạo một chút”.
Sau đó cậu lấy hai viên Khai Ngộ Đan trung thượng phẩm và bốn viên Luyện Hình Đan thần ma thượng phẩm ra, tìm Chu Nghi Mẫn của Danh Đan Các.
Hai bên có kinh nghiệm từng hợp tác một nên lần này Ngô Bình giao đan dược cho Chu Nghi Mẫn, nhờ ông ta bán đấu giá thay mình. Mà Chu Nghi Mẫn cũng rất vui vẻ, đưa ra ước tính sơ bộ rồi nộp một phần tiền đặt cọc.
Trong đó hai viên Khai Ngộ Đan trung thượng phẩm có giá bốn triệu tiền Tiên, bốn viên Luyện Hình Đan thần ma thượng phẩm ra là mười triệu tiền Tiên, tổng lại là mười bốn triệu tiền Tiên.
Thấy Ngô Bình kiếm được hơn mười triệu dễ dàng như vậy, Thạch Lan ngưỡng mộ nói: “Trên đời này không có gì tốt hơn việc kiếm tiền bằng thầy luyện đan”.
Ngô Bình cười nói: “Thế cũng phải có tài năng thiên phú mới được. Trở thành một thầy luyện đan giỏi không khó hơn việc trở thành cường giả Đạo Cảnh.
Thạch Lan: “Đúng thế, thế nên thầy luyện đan mới được mọi người kính trọng”.
Ngừng một chốc, cô ta lại nói: “Tối nay cậu cứ nghỉ ngơi trong khách sạn đã đặt đi, ngày mai cậu theo tôi đến một nơi”.
Ngô Bình: “Nơi nào?”
Thạch Lan: “Trước khi tôi đi tranh Thiên Cực thì phải chuẩn bị tốt tâm lý xấu nhất, đưa vài tài nguyên của tôi vào thế tục trước”.
Ngô Bình: “Bây giờ cậu muốn đi tìm tài nguyên?”
Thạch Lan: “Tài nguyên của ta nằm trong tay một số thế lực trong thế tục, nhưng ngay cả họ cũng không biết giá trị thực sự của những thứ đó”.
Ngô Bình nhìn cô ta nói: “Hình như tu vi của cô không cao được, e là lấy lại đồ của mình không dễ dàng chút nào”.
Thạch Lan: “Thế nên tôi mới tìm đến cậu, giúp cậu”.
Ngô Bình khoanh tay lại: “Cũng không phải là không giúp được, nhưng tôi vẫn nghĩ không thể giúp không công?”
Thạch Lan: “Với tình hình hiện tại của tôi, các tài nguyên đó nhiều quá. Nếu cậu chịu giúp tôi, tôi chia một nửa cho cậu, thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Chia cho tôi một nửa?”
Thạch Lan: “Cậu yên tâm, thứ tôi cất giữ đều có giá trị rất cao, sẽ khiến cậu hài lòng”.
Ngô Bình: “Vậy được, tôi đi với cô một chuyến”.
Cậu biết rất rõ Thạch Lan không thể sử dụng bừa năng lượng của Thiên Cực, nếu không sẽ rất dễ làm mình bị thương, hơn nữa còn dễ bị bại lộ thân phận.
Quay về khách sạn, hai người tạm ngồi xuống.
Khách sạn nằm ở một khu vực yên tĩnh trong đô thị, Ngô Bình tu luyện đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau, Ngô Bình thi triển thuật độn đưa Thạch Lan rời khỏi đô thị, đến một nơi cất giữ tài nguyên trong đó.
Huyện Hồng Vân, quận Hoàng Long, Tống Quốc.
Huyện Hồng Vân là một đô thị lớn với dân số hơn mười triệu người, ảnh hưởng của nó lan tỏa đến một số huyện xung quanh. Quy mô một huyện của Tống Quốc tương đương với quy mô của một thành phố ở Đại Hạ, quận tương đương với tỉnh.
Năm đó Tống Quốc bị Đại Hạ đánh bại, tiến về phía Nam thôn tính nhiều nước nhỏ, lập ra Tống Quốc như hiện tại. Ngày nay Tống Quốc có diện tích đất liền chỉ bằng một phần ba diện tích năm đó, nếu trừ đi diện tích mới chiếm được thì lãnh thổ Tống Quốc sở hữu đã chỉ còn chưa bằng một phần mười diện tích ban đầu.