Kim Đô và Đông Đô cách nhau khá xa, cũng may cả hai đều có trận pháp truyền tống, Ngô Bình mượn dùng truyền tống trận, nhanh chóng tới Đông Đô.
Đông Đô không có Chúa tể khá lâu rồi, may mà trước đó có mấy vị Đại Thánh trấn giữ mới giữ được quy mô hiện giờ. Nhưng không có Chúa tể thì Đông Đô cũng không an toàn, mấy trăm năm qua, Đông Đô nhiều lần bị dị tộc công phá, mỗi lần đều là máu chảy thành sông, tổn thất nặng nề.
Hiện nay, Lý Thần Đồ có thân phận Chúa tể, từ đó về sau, dân chúng vui mừng, liên tục phóng pháo một ngày một đêm. Nam nữ già trẻ đều lên đường, tiến hành đủ loại giải trí, Đông Đô chưa từng náo nhiệt như vậy, trong không khí tràn đầy sự mừng.
Ngô Bình vừa bước vào Đông Đô là đã cảm giác được nơi này xưa cũ hơn Kim Đô. Trên thực tế cũng đúng như thế, Đông Đô tồn tại từ thời Thánh Hoàng, khi đó nó lớn hơn hiện tại nhiều, vô cùng hưng thịnh. Sau đó từng có hai vị Chúa tể trấn giữ, một người chết già, còn lại chết trận, sau đó Đông Đô nghênh đón khoảng thời gian khốn khó.
Ngô Bình nhanh chóng tới trước phủ Chúa tể, cao giọng gọi: “Lý tiền bối, vãn bối Ngô Bình cầu kiến!”
Từ sau khi Lý Thần Đồ trở thành Chúa tể, mỗi ngày có không ít người tới thăm viếng, ông ấy cho người đuổi từ cửa. Khi nghe thấy Ngô Bình gọi thì tự mình ra đón.
Lý Thần Đồ vẫn dáng vẻ cũ, bên hông đeo đao mổ heo, chỉ đổi quần áo và râu ria.
“Nhóc con, sao cậu lại tới đây?”, Lý Thần Đồ mới Ngô Bình vào cửa, kéo anh đi vào trong.
Sau lưng Lý Thần Đồ là một đám tuỳ tùng, trong đó có Đại Thánh, cũng có Thánh Nhân và vài vị Cổ Thánh. Họ thấy Lý Thần Đồ khách sáo với 1 thanh niên như vậy thì trong lòng nhủ thầm không biết lai lịch đối phương ra sao? Là hậu duệ của Thánh Hoàng à?
Ngô Bình bị mời tới một phòng khách, người hầu bưng nước trà tới. Nói là người hầu nhưng đã là cao thủ Cửu Biến.
Ngô Bình nhấp ngụm trà rồi mới nói: “Tiền bối, mấy ngày nữa Đa Bảo Các sẽ khai trương, muốn mời người tới ủng hộ một chút!”
Người hầu châm trà cho Ngô Bình ngẩn ra, mở tiệm mà tìm Chúa tể tới ủng hộ, Chúa tể có chịu đồng ý không? Nhưng điều làm hắn giật mình là Lý Thần Đồ lại đồng ý vui vẻ: “Cậu luyện đan giỏi như vậy thì đúng lên nên mở tiệm, tới lúc đó ta sẽ tới!”
Ngô Bình: “Một khoảng thời gian nữa ta sẽ mở chi nhánh ở Đông Đô!”
Lý Thần Đồ: “Đa Bảo Các của cậu bán cái gì?”
“Cái gì cũng có, pháp khó, dược liệu, đan dược, chỉ cần là người tu hành cần thì Đa Bảo Các đều bán!”, Ngô Bình nói.
Lý Thần Đồ: “Cửa hàng như thế thì không thiếu ở Đông Đô!”
Ngô Bình: “Thứ Đa Bảo Các bán thì không chắc người khác sẽ có hoặc sẽ tốt hơn đồ của người khác”.
Trong lúc nói chuyện, anh lấy ra một cây Đại La Kim Sâm: “Ví dụ như cây tiên dược hỗn độn, những tiệm khác chắc chắn không có!”
Lý Thần Đồ mở to hai mắt, ông ấy cầm dược liệu lên quan sát rồi ngỡ ngàng: “Đây là dược liệu cấp hai mươi mấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Linh dược cấp 24!”
Lý Thần Đồ cười nói: “Nếu Đa Bảo Các có những thứ như này làm đồ trấn tiệm thì tất nhiên là việc làm ăn sẽ không tệ, không phải cậu định mở chi nhánh à? Dù sao mọi người cũng tới rồi, chọn đại một chỗ đi, ta cho người dọn dẹp giúp!”
Ông ấy còn nói với vào trong: “Tử Kiếm, ra đây?”
Chỉ chốc lát sau, một thanh niên mặt trắng trẻo đi ra, vẻ ngoài anh tuấn: “Sư phụ, người tìm con!”
Lý Thần Đồ chỉ vào Ngô Bình: “Đây là Ngô đan sư, chuẩn bị mở một Đa Bảo Các ở Đông Đô, con hiểu về buôn bán, chọn cho cậu ta một cửa hàng tốt đi!”
Chàng trai tên Tử Kiếm vội nói: “Vâng! Ngô đan sư, chúng ta đi bây giờ chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Được, vậy làm phiền!”
Tử Kiếm nói: “Ngô đan sư, ta tên Quách Tử Kiếm cứ gọi ta là Tử Kiếm được rồi!”
Lý Thần Đồ: “Nhớ quay lại ăn cơm, ta lấy rượu cất trữ ra mời Ngô công tử nếm thử!”
Quách Tử Kiếm và Ngô Bình ra khỏi phủ Chúa tể, lòng vòng không ngừng ở mấy cái ngã tư của Đông Đô. Trong lúc nói chuyện thì mới biết nhà họ Quách là phú thương đứng đầu Đông Đô, Tử Kiếm này lại thành tam đệ tử của Lý Thần Đồ.