Ngô Bình không khỏi bật cười nói: “Anh đang uy hiếp người ngoài là tôi đấy à?”
Mạnh Vĩ cười khẩy nói: “Đúng thế, tôi đang uy hiếp anh đấy!”
Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Anh không nghĩ xem tôi dựa vào đâu để tìm thấy khu Thiên Sát này trong khi hàng nghìn năm qua không một ai tìm được à?”
Mạnh Vĩ hừ nói: “Dù anh có mạnh đến mấy thì cũng không là gì với Mạnh Thị đâu”.
Ngô Bình thở dài: “Tôi mới chân ướt chân ráo đến đây, vốn không định gây thù địch với ai, nhưng nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng không còn gì phải băn khoăn nữa. Nơi này đã bị tôi khống chế rồi, muốn lấy nó đi cũng được thôi, nhưng hay gọi cường giả mạnh nhất Mạnh Thị đến đây mà nói chuyện với tôi”.
“Gọi cường giả mạnh nhất đến ư? Anh tưởng mình là ai hả?”, Mạnh Vĩ cười mỉa.
Ngô Bình giơ tay phải ấn lên không, một bàn tay khổng lồ đã đập xuống người Mạnh Vĩ. Anh ta kinh hãi rồi lách người đi, một cú đấm to lớn đã nghênh chiến với bàn tay của Ngô Bình.
Mạnh Vĩ cười lạnh nói: “Đây là Chiến Thiên Nhất Quyền mà ông ngoại tặng cho tôi, ông chính là Đại Đạo Quân…”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã phải biến sắc mặt, vì cú đấm của anh ta vừa va chạm với bàn tay của Ngô Bình thì đã vỡ tan, còn bàn tay thì vẫn đang tăng tốc đánh về phía anh ta.
Mạnh Vĩ nhận thấy một luồng áp lực khủng khiếp, anh ta biến sắc mặt rồi hét lớn: “Anh dám…”
Ầm!
Mạnh Vĩ chỉ nói được nửa câu thì đã bị đánh ngã, ngay khi bàn tay của Ngô Bình đánh trúng vào người anh ta thì cường giả có tu vi ngang với Đạo Quân này đã bị đánh cho tan người.
Nhưng Ngô Bình vẫn còn nương tay, anh chỉ tiêu diệt cơ thể của Mạnh Vĩ, chứ thần hồn của anh ta đã chạy thoát.
Thần hồn của Mạnh Vĩ bay ra xa, nhưng cũng đã bị thương nặng, anh ta vừa tức vừa sợ nói: “Anh to gan lắm, dám ra tay với tôi thì anh chết chắc rồi, không ai cứu được anh đâu”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Giờ anh có thể gọi cường giả của Mạnh Thị đến gặp tôi”.
Mạnh Vĩ tức giậm chân rồi bay về Mạnh Thị.
Mọi người xung quanh thấy thế thì đều thầm thấy kinh hãi, không biết người này lấy dũng khí đâu ra mà dám vênh váo với người nhà họ Mạnh như vậy. Nhà họ Mạnh là một trong các thế lực mạnh nhất ở Thiên cung, trong đó thực lực của gia chủ nhà này đã ngang với Đại Đạo Tôn, hơn nữa còn có một sư phụ là cường giả kỷ nguyên.
Ngô Bình dạy cho Mạnh Vĩ một bài học xong thì quay vào trong kiểm tra tình hình ở đây. Anh đến vườn thuốc đầu tiên, có một vườn thuốc rất rộng ở đây, bên trong trồng rất nhiều dược liệu mà anh chưa từng thấy hay nghe nói tới. Chúng đều là các dược liệu quý hiếm với anh.
Ngô Bình lấy lò luyện đan ra rồi bỏ dược liệu vào luyện đan.
Khi anh mới luyện lò đầu tiên được một nửa thì có giọng nói vang lên ở bên ngoài: “Mạnh Thiên Quý của Mạnh Thị đến diện kiến cao nhân!”
Ngô Bình mặc kệ, Kim Hầu thấy thế thì đi ra nói: “Chủ nhân nhà tôi đang luyện đan, ông cứ chờ đấy!”
Mạnh Thiên Quý ngó vào thì thấy có một cậu thanh niên ngoài 20 tuổi, tu vi cảnh giới Đạo Tôn, ông ta cầm một thanh trường kiếm trong tay rồi nổi sát ý. Nhưng sau khi nghe thấy người thanh niên này đang luyện đan thì ông ta đã thu sát khí lại rồi hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi là thầy luyện đan ư?”
Kim Hầu nhanh mồm nhanh miệng nói luôn: “Đương nhiên, chủ nhân nhà tôi là một đại cao thủ luyện đan cấp Đan Hoàng”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, họ từng nghe nói Tiên Giới có một Đan Hoàng rất giỏi, lẽ nào chính là người thanh niên này?