Anh lập tức đi tới chỗ lò luyện đan, dùng hai tay vỗ mấy cái, sau đó dập tắt lửa, mở lò và lấy dược liệu bên trong ra.
Vài phút sau, làn khói dày đặc biến mất và Ngô Bình cũng bước ra ngoài.
Ông cụ Quý đi vào xem xét lò luyện đan, phát hiện lò luyện đan không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm tạ Ngô Bình, nói: "Người anh em, cũng may là có cậu, nếu không tên cẩu tử nhà tôi đã phá hỏng lò luyện đan của tôi rồi".
Ngô Bình cười nói: "Xin đừng khách sáo. Đúng rồi, lò luyện đan của ông là do tổ tiên truyền lại sao? Tôi cảm thấy chất lượng không tồi".
Ông cụ Quý: "Đúng vậy. Tổ tiên của tôi từng gặp một đan sư. Sau đó, đan sư cất giữ lò luyện đan ở đây nhưng vĩnh viễn không quay trở lại. Lò luyện đan này đã trở thành gia bảo của nhà họ Quý tôi. Mấy năm trước, tôi đã lên kế hoạch để bán nó, có người ra giá một triệu tiền Linh nhưng tôi cũng không nỡ bán".
Ngô Bình: "Quả thực trả một triệu tiền Linh thì ít quá, lò luyện đan này chí ít phải hai triệu tiền Linh".
Ông cụ Quý cười nói: "Sau này tôi cũng nghĩ thông, vậy thà rằng không bán giữ nó lại coi như gia bảo".
Cậu thiếu niên mặt mày đen nhẻm đi tới, nói: "Ông nội, cháu muốn trở thành đan sư!"
Ông cụ Quý nói bằng giọng khinh bỉ: "Mày mà cũng muốn làm đan sư? Sau này tha cho ông mày đi, còn dám làm loạn nữa, ông đánh gãy chân!"
Cậu thiếu niên không phục, nói: "Để trở thành một đan sư, cháu cần phải luyện tập".
Ngô Bình nói: "Luyện đan nhất định phải có kỷ luật, ngẫu nhiên luyện chế rất dễ giết người. Vừa rồi lò luyện đan rất nguy hiểm, nếu không có tôi ở đây thì nhất định nó sẽ nổ tung".
Thiếu niên liếc nhìn Ngô Bình, hỏi: "Anh là ai?"
“Hỗn xược!”, ông cụ Quý tiến lên đá cho cậu ta một cước: “Đây là khách quý của nhà ta!”
Cậu bé khịt mũi: "Ông nội, dù sao cháu cũng phải trở thành luyện đan sư".
Ngô Bình cười và nói: "Cậu muốn học luyện đan sao? Tôi có thể dạy cậu một số điều cơ bản".
Cậu thiếu niên sững lại: "Anh biết luyện đan sao?"
Ngô Bình: "Có biết một chút".
Cậu thiếu niên nghi hoặc: "Vậy anh làm sao chứng minh anh là đan sư?"
Ngô Bình đáp: "Chứng minh rất dễ dàng, tôi thấy cậu bỏ vào lò không ít dược liệu, cho nên tôi sẽ dùng chính dược liệu đó luyện chế một loại đan dược".
Vừa nói, anh lại bước vào phòng, ông cụ Quý và những người khác tò mò đi theo.
Khói trong phòng đã tiêu tán, trên kệ bên cạnh có một số dược liệu, trong đó có hai cây linh dược.
Ngô Bình quan sát các dược liệu và phân tích dược tính của chúng, sau đó anh lau chùi lò luyện, làm nóng thân lò rồi chính thức bắt đầu luyện đan.
Anh đặt một số loại dược liệu vào đó, hai tay thực hiện nhiều loại đan quyết huyền diệu. Nhìn thấy kỹ thuật của Ngô Bình, cậu bé trợn tròn mắt và reo lên: "Anh thực sự là một đan sư!"