Cho đến hôm nay, nữ chủ nhân ba trăm căn biệt thự kia, không biết đã thay đổi vẻ ngoài của bao nhiêu cô gái trẻ tuổi rồi.
Thạch Trường Phát thấp giọng nói: “Tất Đạt, người mà ông nội con nói cuối cùng đã đến rồi!”
Thạch Tất Đạt có chút lo lắng, trong ấn tượng, người mà ông nội hay nói kia là một thần tiên vô cùng mạnh mẽ, căn bản không thể đắc tội.
Anh ta nói: “Cha, chúng ta động vào đồ đạc trong căn nhà kia rồi, thần tiên mà phát hiện ra có khi nào sẽ nổi trận lôi đình với Tam Tinh Trại chúng ta không? Ông nội cũng có nói, vị thần tiên kia chỉ cần động một ngón tay tôi cũng có thể khiến Tam Tinh Trại thành tro bụi!”
Thạch Trường Phát lau mồ hôi lạnh, nói: “Chắc không đâu. Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, có lẽ anh ta cũng không nhớ rõ đã để bao nhiêu bảo vật. Huống hồ, mười rương bảo vật bên trong, chúng ta cũng chỉ động đến ba rương trong đó”.
Thạch Tất Đạt: “Cha, có cần đến báo cho ông nội không. Ông nội bế quan lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài thôi”.
Thạch Trường Phát: “Trước tiên không thể để ông nội con biết. Nếu ông ấy biết chúng ta đã động đến mấy bảo vật đó, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta”.
Hai cha con thì thầm một hồi, cảm thấy trốn cũng không được, cuối cùng chỉ đành bất chấp khó khăn, dẫn theo một vài người của Tam Tinh Trại đến gặp vị thần tiên kia.
Ông lão gõ chuông kia bưng trà lên rồi rời đi, trong sân không có người nào khác.
Ngô Bình cười nói: “Thạch Lan, cô để lại thứ gì ở đây vậy?”
Thạch Lan: “Ở bên ngoài, tôi để lại mười rương bảo vật. Trên thực tế, tôi đã âm thầm thiết kế một kết giới trong sân này, đồ vật thật sự được che giấu bên trong kết giới”.
Ngô Bình: “Tại sao phải che giấu bảo vật?”
Thạch Lan: “Con người đều có lòng tham, khó đảm bảo người nhà họ Thạch không có suy nghĩ gì khác. Tôi để lại bảo bối, chính là một Chướng Nhãn Pháp. Cho dù bọn họ có tự mình đi vào thì cũng chỉ nhìn thấy bảo vật, sau đó cầm lấy bảo vật đi mà thôi”.
Ngô Bình: “Tam Tinh Trại bây giờ có tiền như vậy, nói không chừng đã động đến bảo vật của cô rồi”.
Thạch Lan: “Nếu bọn họ không động đến thì cuối cùng tôi cũng sẽ đưa những bảo bối này cho Tam Tinh Trại”.
Ngô Bình: “Nếu đã động vào thì sao?”
Thạch Lan: “Vậy thì tôi sẽ lấy đi những bảo vật còn lại”.
Ngô Bình cười nói: “Tặng cho tôi đi”.
Thạch Lan liếc nhìn cậu: “Đồ của giới thế tục, không có giá trị gì với cậu”.
Ngô Bình: “Cũng chưa chắc. Lấy bảo vật đổi thành tiền, đổi thành tiền thì có thể làm từ thiện”.
Thạch Lan động lòng: “Làm từ thiện?”
Ngô Bình: “Làm chuyện thiện, có thể tích công đức”.
Thạch Lan lắc đầu: “Cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Chuyện thiện cũng được, chuyện ác cũng vậy, cuối cùng đều là nhân quả. Ví dụ như cậu giúp một người lẽ ra sẽ chết vì bệnh chết vì đói, khiến một người vốn có cuộc sống nghèo khổ được sống hạnh phúc khỏe mạnh, cách làm như vậy bản thân đã can thiệp vào trật tự thiên đạo, thực ra có ảnh hưởng không tốt cho việc tu hành sao này của cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì sao chứ? Nếu tôi đã làm rồi thì sẽ dám gánh chịu mọi hậu quả”.
Thạch Lan: “Đạo Cảnh có một đại kiếp, tên là Hồng Liên Nghiệp Kiếp. Cậu làm việc thiện càng nhiều, đến lúc đó nghiệp hỏa phải gánh chịu sẽ càng mạnh. Hồng Liên Nghiệp Kiếp vốn dĩ là hung hiểm, xác suất thành công chưa đến mười phần trăm, nếu thất bại thì hoặc là đạo căn tổn hại, hoặc thân tàn đạo mất. Cậu là như vậy, chỉ sẽ khiến Hồng Liên Nghiệp Kiếp trong tương lai sẽ mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần. Kết quả như vậy, cậu không sợ sao?”
Ngô Bình nói: “Nhưng nếu tôi vượt qua Hồng Liên Nghiệp Kiếp, có phải lợi ích có được cũng sẽ gấp mười, gấp trăm lần không?”
Thạch Lan nhìn cậu chằm chằm, nói: “Cậu dám nói như vậy, hoặc là kẻ tự đại, hoặc là người hùng mạnh nghịch thiên!”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện tu hành này, vốn chính là chuyện nghịch thiên. Nếu tôi e sợ những thứ này, thì hà tất phải tu luyện chứ?”
Thạch Lan không phản bác lời của cậu, chỉ nói: “Bọn họ đến rồi”.