Lâm Thanh Dao mỉm cười và nói: "Cách tốt nhất là lập uy. Nếu ngày kia anh có thể đánh bại Vũ Văn Thiên Đô, mọi người sẽ bị thuyết phục".
Hồng Lăng: "Đúng vậy, đến lúc đó khiến mọi người phải câm miệng".
Ngô Bình nhìn Hồng Lăng: "Em bỗng dưng chạy tới đây, có phải là nghe thấy điều gì không?"
Hồng Lăng: "Mấy đệ tử ưu tú của kiếm phủ nói lát nữa sẽ tới khiêu chiến sư huynh, cho nên em tới sớm một chút".
Ngô Bình: "Tới khiêu chiến anh? Đến cũng nhanh đấy".
Hồng Lăng gật đầu: "Ừ, chính là bọn họ".
Ngô Bình: "Kiếm phủ tam kiệt là người như thế nào?"
Lâm Thanh Dao: "Kiếm phủ tam kiệt là ba thiên tài đã nổi lên trong Hạo Thiên kiếm phủ trong hơn 30 năm qua, nghe nói rằng họ đều đã đạt đến cảnh giới thiên sư năm đó, và bây giờ họ đều là chân quân".
Ngô Bình chẳng thèm quan tâm đến chân quân cỏn con. Nhân lúc Hồng Lăng có ở đây, anh hướng dẫn cô ấy tu luyện.
Cuối cùng, cái gọi là Kiếm phủ tam kiệt không xuất hiện. Hồng Lăng quay về thăm dò điều đó, hóa ra là phủ chủ đã ngăn họ lại và bảo họ hãy đưa ra quyết định sau khi xem trận chiến quyết định giữa Ngô Bình và Vũ Văn Thiên Đô.
Ngô Bình rất vui khi được nhàn rỗi. Vào ban đêm, anh bắt đầu tu luyện Lưu Tinh quyền và Man Vương công. Sau khoảng thời gian tu luyện không ngừng này, cuối cùng anh đã đạt đến cấp thứ hai tầng thứ chín. Buổi chiều ngày hôm sau, anh thành công đột phá cấp thứ ba.
Vào buổi chiều, Ngô Bình đến gặp Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền hiển nhiên tâm trạng rất tốt, cười nói: "Đồ nhi, chưởng môn coi trọng con, thậm chí còn nói so với đệ nhất đệ tử đời trước thì con giỏi hơn nhiều".
Ngô Bình: "Sư phụ, hiện tại chưởng môn là Bất Tử tiên quân sao?"
Trần Đạo Huyền cười nói: "Chưởng môn trăm năm trước đột phá cảnh giới Bất Tử, hiện tại đã là Bán Bộ Thiên Tiên. Chưởng môn vốn muốn đột phá cảnh giới Thiên Tiên, nhưng con xuất hiện khiến cho chưởng môn thay đổi kế hoạch".
Ngô Bình có hiểu biết đại khái về tình hình Tiên Giới, anh hỏi: "Sư phụ, nếu sư phụ phi thăng lên sẽ đi đâu, Tiên Giới sao?"
Trần Đạo Huyền: "Tất nhiên ta muốn đi Tiên Giới, dù sao Thục Sơn cũng ở nơi đó".
Ngô Bình: "Sư phụ, tương lai con nhất định sẽ tự mình mở ra Tiên Giới".
Trần Đạo Huyền cười lớn: "Được! Đến lúc đó, ta và những người khác đều sẽ có chỗ tá túc rồi".
Hai thầy trò nói chuyện một lúc, Trần Đạo Huyền nói với anh rằng với tư cách là đệ nhất đệ tử, sau này anh có thể tùy ý ra vào lầu Đa Bảo, tất cả tài nguyên của Thục Sơn sẽ được ưu tiên giao cho anh.
Nghe nói rằng các tài nguyên có thể được sử dụng một cách thoải mái, Ngô Bình vui mừng khôn xiết, anh ngay lập tức hỏi nơi cất giữ các loại thảo mộc của Thục Sơn kiếm phái. Trần Đạo Huyền nói với anh rằng Thục Sơn kiếm phái rất hùng mạnh và đã thu thập nhiều loại thảo mộc trong những năm qua, vì vậy nơi đây có khu vườn thuốc của riêng mình tên là Thanh Linh động thiên. Thanh Linh động thiên chỉ có thể đi vào khi có sự cho phép của chưởng môn hoặc chính chưởng môn được đi vào. Trường Sinh Điện nếu muốn dùng dược liệu chỉ có thể thường xuyên phái người đi lấy mà không thể tiến vào thu thập.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, hỏi: "Sư phụ, con có thể đi vào sao?"
Trần Đạo Huyền gật đầu: "Tất nhiên. Con là đệ nhất đệ tử, thân phận chỉ kém chưởng môn, con cứ vào muốn lấy gì thì lấy", đây là lời ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Sau đó ông ấy nói: "Trong đó có dược nô trông coi khu vườn, còn có một vị dược lão. Tính cách dược lão khá kỳ lạ, con chú ý một chút, đừng chọc giận người ta".