Ngay sau đó, Nam Cung Nguyệt đã chuyển bảy trăm tiền bảo còn lại, cũng là đặt trong một túi tiền.
Luyện chế đan dược xong, Ngô Bình ngồi xuống tu luyện phương pháp hít thở.
Sau khi kích hoạt huyết mạch Lý thị, Ngô Bình phát hiện phương pháp hít thở của bản thân lại kỳ diệu hơn nhiều, mỗi lần tu luyện, thì những xiềng xích kiềm chế huyết mạch sẽ thả lỏng hơn một chút.
Lần trước anh ở Tháp Vạn Duy, nhận được lời chúc phúc từ Cổ Thiên Tử, phá vỡ một phần xiềng xích huyết mạch. Nhưng cũng chỉ là một phần, vẫn còn nhiều huyết mạch bị xiềng xích kiềm chế, phải cần bản thân mở ra.
Trong lúc tu luyện, Ngô Bình hấp thụ một loại quả. Quả này được ngưng tụ từ linh lực mặt đất mà anh hấp thụ được trên đài sen, tổng cộng có bảy trái. Trước đó, anh đã tặng một miếng cho Lâm Thanh Dao, một miếng cho Lạc Trường Sinh, giờ còn lại năm miếng.
Lúc này, anh tự mình nuốt xuống một quả, lập tức có một luồng sức mạnh thâm hậu tuôn ra.
Dựa vào linh lực mặt đất này, anh thuận thế tu luyện công pháp Tiên Điện Thiên Võ. Công pháp Tiên Điện Thiên Võ không có hạn chế về tu vi, có thể đột phá không ngừng.
Mà đêm nay, cuối cùng anh đã đột phá Lưu Tinh Quyền và Man Vương Công đến cấp chín, cấp mười.
Lưu Tinh Quyền và Man Vương Công cấp mười, uy lực rất đáng sợ. Lưu Tinh Quyền của Ngô Bình được sử dụng thì trong chớp mắt đánh ra được ba trăm quyền, mỗi một quyền đều có sức công phá kinh người, dễ dàng giết chết Chân Quân. Đồng thời, mấy trăm quyền mà đánh cùng lúc vào một người, thì ngay cả Tiên Quân cũng xong đời.
Man Vương Công thì rất kinh khủng, sau khi tu luyện, quanh người sẽ tạo thành những luồng sức mạnh, sức mạnh này có thể bộc phát sức công phá gấp mấy lần so với sức lực tự thân, nó phối hợp với Lưu Tinh Quyền, thì quyền đánh ra càng đáng sợ hơn.
So với Thiên Cực Kiếm Kinh sắc bén, thì Ngô Bình thích Lưu Tinh Quyền không màng lý lẽ, kinh khủng này hơn.
Trời vừa sáng, anh đã khởi hành đi đến khu vực biển Đông Doanh.
Đến gần xoáy nước, anh thấy xung quanh có không ít thuyền lớn, có du thuyền, cũng có thuyền đánh cá, đều cách lốc xoáy chừng nghìn mét, không dám đến quá gần.
Anh lập tức bay đến gần lốc xoáy, nhìn lốc xoáy chằm chắm, sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật. Anh phát hiện dưới lốc xoáy thật ra có ba lối vào, một lối vào khá tối và sâu, bên trong đầy tử khí, một lối vào mà bên trong có một ngọn lửa vô tận, bất kỳ thứ gì đi vào cũng bị thiêu thành tro. Một lối cuối cùng thì bên trong là thảm thực vật đầy sức sống, rừng cây thăm thẳm, động cỏ mênh mông, núi lớn trùng điệp.
Lúc này, đúng lúc có người đi vào lối vào thứ nhất, tu vi người này không thấp, vừa đi vào đã bị bóng đêm nuốt chửng, giống như hòn đá rơi vào vũng lầy sâu, không một tiếng động.
Sau đó là người thứ hai đi vào ngọn lửa kia, người vừa vào, đã bị ngọn lửa thiêu thành tro.
Qua vài phút, người thứ ba đi vào lốc xoáy. Người này đi vào không gian tươi sáng kia, anh ta vừa đáp đất thì lập tức chạy điên cuồng về phía xa như thể phát hiện ra gì đó.
Ngô Bình tiếp tục quan sát, anh phát hiện ra một nguyên tắc, chính là tu sĩ đi vào lốc xoáy, thứ nhất đi vào không gian u tối, thứ hai tiến vào không gian có lửa, thứ ba mới tiến vào không gian rừng rậm đồng cỏ kia, tiếp đó, người thứ tư lại tiến vào không gian u tối, người thứ năm tiến vào không gian có lửa, cứ như vậy lặp lại tuần hoàn.
Anh quan sát hơn một giờ đồng hồ, bỗng một Nhẫn Tổ xuất hiện, anh ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, lạnh lùng nói: “Các hạ là người Viêm Long?”
Ngô Bình nói: “Đúng”.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Đây là địa bàn của Đông Doanh, anh mau chóng rời đi!”