Cậu chủ Yên: "Cha ông phát hiện Vu đạo không được người đời ủng hộ, thế nên giai đoạn đầu nhiều người sẽ tu luyện đạo Thần Tiên, đợi đến khi thực lực mạnh mẽ mới lĩnh ngộ công pháp Vu đạo".
Ngô Bình: "Nói vậy là Vu tu ở đại lục Thiên Vu không nhiều, mà Thần Tiên lại nhiều hơn?"
Cậu chủ Yên: "Nhiều nhất vẫn là tu sĩ tiên đạo, đâu phải ai cũng tu luyện được Thần Tiên đâu chứ. Đúng là tu sĩ Vu tu rất ít, họ đều là tinh anh và thiên kiêu của Thái Vu Giáo. Như tôi, chỉ có thể tu luyện đạo Thần Tiên, tạm thời không thể tu luyện Vu đạo được".
Ngô Bình lại hỏi: "Vậy một tu sĩ Thái Vu Giáo như anh lần này tới Tiên Giới nhằm mục đích gì?"
Cậu chủ Yên nói: “Giáo chủ bảo tôi đến đây nghe ngóng thông tin về đại lục Hồng Hoang”.
Ngô Bình hỏi: “Anh cảm thấy đại lục Hồng Hoang như thế nào?”
Cậu chủ Yên đáp: “Thế lực của đại lục Hồng Hoang quá phân tán, không thể thống nhất. Nếu không thể thống nhất trong thời gian ngắn, sau này chắc chắn sẽ bị Thần tộc hoặc các thế lực khác thôn tính”.
Ngô Bình ướm hỏi: “Nói vậy là Thái Vu Giáo có ý đồ thôn tính đại lục Hồng Hoang?”
Cậu chủ Yên đáp: “Tôi chỉ làm việc theo lệnh, phía trên có ý định ra sao thì tôi không nắm rõ”.
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Tôi đã biết mục đích anh đến đây rồi. Vừa nãy anh định giết người giành bảo vật, tôi mà ra tay thì các anh chết chắc. Bây giờ, anh có thể trả một số tiền để mua mạng sống của anh”.
Hiện giờ Ngô Bình đang rất thiếu tiền, ngày nào hang ổ cũng hao tốn tài nguyên, đâu đâu cũng là tiền cả. Vậy nên chỉ cần có cơ hội kiếm được tiền, anh tuyệt đối không khách sáo.
Sắc mặt của cậu chủ Yên rất tệ: “Vậy Tiên Hoàng cảm thấy mạng của tôi đáng bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình đáp: “Được cử đến đây dò la tin tức, địa vị của anh có lẽ không thấp. Thế này đi, anh bỏ ra một nghìn tỷ tiền Đạo, tôi sẽ tha chết cho các anh”.
Cậu chủ Yên tái mặt: “Một nghìn tỷ? Tiên Hoàng đang đùa đấy ư?”
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Cho anh thời gian của mười nhịp thở để suy nghĩ. Nếu đồng ý thì bảo ở nhà gom tiền, không đồng ý thì tôi sẽ giết các người ngay bây giờ!”
Ba người đều sợ hãi. Họ biết Ngô Bình chắc chắn nói được làm được. Cậu chủ Yên vội vã liên lạc với người nhà. Ở đại lục Thiên Vu, nhà họ Yên rất có thế lực, nhưng bảo họ bỏ ra một nghìn tỷ tiền Đạo thì cũng xót ruột vô cùng. Không phải là nhà họ Yên không có tiền, mà là dùng một nghìn tỷ để cứu một đứa con cháu trong nhà có vẻ không thoả đáng.
May mà người thân của cậu chủ Yên dốc sức giao thiệp, cuối cùng nhà họ Yên đã đồng ý chi ra khoản tiền này. Có điều họ cần thời gian để gom đủ tiền.
Ngô Bình biết đám người này rất có thể sẽ không bỏ cuộc, bèn bảo: “Cho các anh một canh giờ. Sau một canh giờ mà vẫn không nhận được tiền thì bảo họ đến nhận xác đi”.
Cậu chủ Yên không dám chậm trễ, vội vàng liên hệ với người thân. Một lúc sau, cậu chủ Yên nói: “Người nhà tôi đang cố gắng đến đây, mong Tiên Hoàng nương tay!”
Chưa đầy nửa giờ, một bóng người đã xuất hiện trong phòng khách. Đó là một ông lão râu ria xồm xoàm, không có tóc, mặc bộ đồ vải lanh màu xanh.
Ông lão chắp tay với Ngô Bình: “Tiên Hoàng, cháu tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội Tiên Hoàng, mong anh thứ lỗi!”