Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Tiền bối có chỉ chỉ giáo?”
Vạn Tà lão tổ cười nói: “Ban nãy Cái Tiên ở đây, tôi không muốn chạm mặt ông ta nên không xuất hiện. Tôi tìm cậu chỉ là muốn kết bạn thôi, chứ không có ý nào khác”.
Ngô Bình: “Tôi tài hèn đức mọn nên không dám làm bạn với Vạn Tà lão tổ”.
Vạn Tà lão tổ xua tay: “Cậu bạn đừng khiêm tốn, khí tức cậu toả ra khi tu luyện ở cấm chế rất bức người, chắc chắn sau này tiền đồ sẽ vô hạn, tương lai khẳng định sẽ trở thành một bậc chí tôn trong thiên hạ”.
Ngô Bình: “Tiền bối quá khen”.
Vạn Tà lão tổ: “Từ đây đi thêm hơn 500 cây số nữa là đến nhà tôi, nếu rảnh thì mời cậu tới chơi và nếm thử rượu tôi ủ”.
Ngô Bình và Vạn Tà lão tổ không thân nên anh nói luôn: “Tôi bận việc mất rồi, xin hẹn hôm khác”.
Vạn Tà lão tổ không miễn cưỡng mà nói: “Được, hi vọng cậu sẽ tới nhà tôi chơi”.
Tạm biệt Vạn Tà lão tổ xong, Ngô Bình đi thẳng về Vân Kinh. Anh nghe ngóng được tin yêu đỉnh sẽ xuất hiện gần Vân Kinh nên muốn đến đó xem sao.
Ngô Bình vừa đi thì đã có một cô gái trẻ xuất hiện cạnh Vạn Tà lão tổ, cô ta nói: “Ông ơi, tại sao ông lại thả hắn đi?”
Vạn Tà lão tổ: “Lẽ ra ông định giết cậu ta rồi, nhưng ban nãy gặp mặt, ông lại có dự cảm không thể giết cậu ta được”.
Cô gái kinh ngạc, cô ta biết ông mình đã ở cảnh giới Kim Tiên bán bộ nên cảm nhận về mọi việc rất chuẩn: “Ý ông là giết hắn rồi mình sẽ gặp hoạ ạ?”
Vạn Tà lão tổ: “Ông cũng không rõ, nhưng cảm giác là vậy. Vả lại, ông với cậu ta cũng không có thù oán gì nên không nhất thiết phải giết”.
Cô gái: “Nhưng ông chẳng bảo hình như Tịnh Thế Hồng Liên ở trên người hắn còn gì?”
“Tịnh Thế Hồng Liên sẽ đi theo người hợp duyên, nếu ông cố chiếm đoạt khéo còn rước hoạ vào thân”, Vạn Tà lão tổ nhìn cô cháu gái rồi nói: “Quỳnh Anh, nếu sau này gặp lại cậu ta thì cháu hãy kết bạn, không thì tránh cậu ta xa ra”.
Cô gái thở dài: “Cháu nhớ rồi ạ”.
Trên đường đến Vân Kinh, nhờ có chuột tìm báu vật mà Ngô Bình đã phát hiện ra nhiều bảo dược. sau khi tới Vân Kinh, anh thấy người dân ở đây đã đông đúc hơn nhiều, chợ và siêu thị cũng đông nghịt.
Dường như bầu không khí của Giang Nam đã quay trở về, Ngô Bình đi qua một cửa hàng bán bánh bao cua thì không cầm lòng được nên đã ghé vào.
Anh gọi bốn cái bánh bao, một bát canh, nhưng vừa định ăn thì có một người ăn xin đi vào, người này chộp một nắm tiền lẻ trong hòm đựng tiền rồi chạy mất.
Thấy thế, chủ quán chỉ biết thở dài ngao ngán, chứ không đuổi theo.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Quay lại”.
Sau khi tu luyện xong Thần Ma Cửu Biến, nguyên thần của Ngô Bình đã mạnh tới mức anh nói sao thì người khác phải làm vậy. Tên ăn xin kia quay lai với vẻ sợ hãi.
“Trả tiền về chỗ cũ rồi xin lỗi ngay”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Tên ăn xin bỏ tiềm vào hòm rồi cúi gập người nói với chủ quán: “Tôi xin lỗi”.
Chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó dừng hình một lúc mới nói: “Thôi đi đi”.