Hệ thống: “Là một đại đội quân, khoảng hơn năm trăm người”.
Ngô Bình lập tức từ chối: “E là tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Hệ thống: “Cấp trên ra lệnh không được từ chối! Nếu không sẽ xử lý theo quân pháp”.
Ngô Bình im lặng một lúc lâu, hỏi: “Nếu không thể từ chối, vậy thì hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng chứ?”
Hệ thống: “Nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ghi công huân tập thể hạng nhất, cậu thì được ghi công cấp đặc biệt cá nhân”.
Ngô Bình: “Ghi công cấp đặc biệt có tác dụng gì?”
Hệ thống: “Nếu nhận được ghi công cấp đặc biệt trong thực chiến mô phỏng, sau khi tốt nghiệp ít nhất cậu là cử nhân ba sao”.
“Vậy ghi công huân tập thể hạng nhất thì sao?”
Hệ thống: “Thành viên nào được ghi công huân tập thể hạng nhất ít nhất là cử nhân một sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi nhận nhiệm vụ”.
Sau khi nói chuyện với hệ thống một hồi, Ngô Bình nói với các thành viên của đội năm: “Hiện giờ bên trên giao cho chúng ta một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, đó là đánh sập nhà máy điện và giải cứu một trăm năm mươi đồng đội bên trong”.
Lính trinh sát hỏi: “Đội trưởng, có bao nhiêu địch trong nhà máy điện”.
Ngô Bình: “Một đại đội, hơn năm trăm người”.
Mọi người nhìn nhau, một tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, e là chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Ngô Bình: “Tôi cũng biết nhiệm vụ này rất khó, nhưng bên trên nói chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ ghi công huân tập thể hạng nhất. Mọi người cũng biết, thành viên được ghi công huân tập thể hạng nhất tốt nghiệp ít nhất là cử nhân một sao”.
Tim mọi người đập thình thịch, không phải ai cũng có thể nhận nhiệm vụ khó khăn này, chỉ có những nhóm có thành tích xuất sắc, thực lực mạnh mẽ mới có thể nhận được nhiệm vụ siêu khó này, cho nên hoàn thành nhiệm vụ vừa là thử thách, vừa là cơ hội với họ.
Ngô Bình thấy mọi người động lòng bèn nói: “Nhiệm vụ thất bại, cùng lắm chúng ta offline, nhưng nếu thành công thì sẽ được ghi công huân tập thể hạng nhất”.
“Tới luôn”, lính trinh sát cắn răng nói: “Người trong giang hồ cứ liều mạng, cùng lắm là chết, chẳng có gì phải sợ cả”.
Mọi người đều đồng ý đi hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Bình cười nói :”Được, chỉ cần các đồng chí đồng tâm hiệp lực, tôi nghĩ chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Sau đó Ngô Bình phân bố nhiệm vụ cho mọi người. Sau đó mọi người đến gần nhà máy phát điện đợi đến lúc trời tối.
Thời gian trên hệ thống đã qua hơn một tiếng, cuối cùng trời cũng đã tối. Ngô Bình bật ống ngắm hồng ngoại, bắt đầu bắn tỉa từng tên địch bao vây ngoài nơi đóng quân.
Vài âm thanh trầm thấp vang lên, bốn lính gác canh cứ điểm trên cao đều bị hạ gục, Ngô Bình cử binh đặc chủng và quân trinh sát, đặt bốn quả bom cao năng lần lượt ở các boongke ngoài cửa nhà máy điện, rồi dùng quần áo che lại.
Lính gác bị hạ gục, quân địch bên trong nhà máy điện chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, một người trong tiểu đội ra ngoài điều tra. Lúc này, ngay cả bốn tay bắn tỉa bên trong của Ngô Bình đều đồng thời nổ súng, mười hai người trong chốc lát đã có bốn người ngã xuống.
Đến khi bọn họ tìm được boongke, thì mười hai người đã chết mất sáu. Sáu người còn lại chỉ đành nâng tay nổ súng tán loạn.
Sau đó, lại có một tiểu đội quân địch xuất hiện, bắt đầu nổ súng tán loạn về phía tòa nhà đối diện, thậm chí còn phóng cả mấy hỏa tiễn.
Một đợt tập kích nổ ra, mấy chục người tiểu độ này lập tức tiến vào một boongke. Cùng lúc đó, tay bắn tỉa của đối phương cũng bắt đầu vào chỗ, chuẩn bị dùng hệ thống phản bắn tỉa để tìm kiếm vị trí mấy người Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Tạm biệt”. Nói rồi, một quả bom cao năng lập tức nổ tung.
Tiếng động vang dội khắp nơi, ánh lửa vươn thẳng lên trời, toàn bộ mấy chục người bên trong boongke đều bị nổ tung lên trời.
Sáu tên quân địch còn lại trong lúc ngây ngốc thì quân đặc chủng đã xông lên, dùng súng tự động giải quyết bọn họ.
Sau đó, lính đặc chủng tiến vào nhà máy điện, lại lắp đặt thiết bị nổ trên đường mà quân địch nhất định phải đi qua.
Tiếng nổ lớn đả động đến rất nhiều quân canh giữ bên trong, lần này có hơn trăm người nối đuôi nhau xông ra. Lúc này, Ngô Bình đã mai phục ở một khu cao trong nhà máy điện, lại nổ súng bắn trúng thuốc nổ.
Tiếng nổ vang vọng, lại có mấy chục người được tiễn lên đường, cũng có mấy chục người bị sóng khí kinh khủng đánh bay, đánh mất sức chiến đấu.
Ngô Bình lập tức ra lệnh dùng hết hỏa lực, số lượng quân địch còn lại đều bị tiêu diệt, còn mau chóng thay quần áo của quân địch.
Trong hệ thống có thể cải trang quân địch bằng quần áo, đương nhê làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, rất dễ bị nhận ra.
Hai mươi người trong đó thay quần áo quân địch, những người còn lại thì ở bên ngoài chế tạo hỏa lực, thu hút sự chú ý.
Sau nửa phút, bên trong nhà máy điện lại có binh sĩ của hai tiểu đội xông ra, khoảng chừng hơn một trăm năm mươi người. Nhóm Ngô Bình đều nằm dưới đất, giả vờ như đang hôn mê, xung quanh để rải rác súng máy.