Ông lão gật gù: “Kết hợp với mê thần hương là tốt nhất, tôi chắc chắn có thể khống chế tâm thần của cậu ta”.
Đoàn Thuần bảo: “Tên Ngô Bình này càng lúc càng ghê gớm, chắc chắn đang nắm giữ bí mật động trời nào đó! Nếu chúng ta hỏi được bí mật này thì sẽ rất có lợi cho nhà họ Đoàn”.
Ông lão mỉm cười: “Hy vọng được như lời cậu nói”.
Lúc này, Ngô Bình đã vào ở khách sạn năm sao đứng tên anh - khách sạn Hoàng Tôn.
Trong căn phòng sang trọng nhất khách sạn Hoàng Tôn, anh ôn dưỡng quyền ý, tu luyện phương pháp hít thở.
Bất giác, trời đã tối. Khoảng bảy giờ rưỡi, có người ấn chuông cửa.
Anh mở cửa ra, thấy đứng ngoài cửa phòng là một ông lão và một người đàn ông chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi.
Ông lão mỉm cười: “Trưởng nhóm Ngô, chúng tôi được anh Long cử đến hỗ trợ. Tôi là Đoàn Tam Hợp”.
Ngô Bình gật đầu: “Mời vào”.
Ba người ngồi xuống, Ngô Bình hỏi: “Anh Long nói sao?”
Đoàn Tam Hợp đáp: “Anh Long nói rằng trưởng nhóm Ngô tuỳ ý hành sự, hai chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp”.
Nói đoạn, ông lão lấy một chiếc lò sưởi tay từ trong túi ra, khói bốc lên nghi ngút, toả hương thơm nhàn nhạt.
Ông lão cười bảo: “Trưởng nhóm Ngô, đây là long diên hương, có tác dụng an thần. Dùng thử nhé”.
Ngô Bình nhìn qua mà không nói gì, chỉ bảo: “Có lẽ đám người Đông Doanh này đến từ hội Phù Tang. Bọn họ đang dốc sức mở rộng địa bàn, mục đích chưa rõ. Hai người có tin tức gì về chuyện này không?”
Đoàn Tam Hợp cười đáp: “Trưởng nhóm, đúng là tôi có một chút thông tin”.
Nói được vài câu, giọng nói của ông lão bỗng thay đổi, mỗi từ thốt ra đều mang sức mạnh kỳ lạ nào đó.
Mới nghe mấy câu, đầu Ngô Bình đã hơi choáng. Anh vỗ đầu, không biết mình bị làm sao.
Giọng của ông lão bỗng nhỏ dần. Ngô Bình đành ghé lại, nghe thêm vài câu nữa, ông lão đột nhiên chỉ vào giữa hàng lông mày anh, niệm một tràng chú.
Hai mắt Đoàn Thuần sáng rực lên, nụ cười thắng lợi nở trên môi. Chờ Đoàn Tam Hợp niệm chú xong, gã cười to: “Ông Năm, thành công rồi!”
Ông lão thở phào: “Lực thần hồn của cậu ta rất mạnh. Nếu là người khác thì đã bị khống chế lâu rồi. Không ngờ cậu ta còn kiên trì được năm phút”.
Đoàn Thuần cười hỏi: “Ông Năm à, có thể hỏi rồi chứ?
Ông lão gật đầu, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, hãy thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi!”
Ngô Bình bỗng nhướng mày, lạnh lùng bảo: “Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của các người?”
Ông lão kinh ngạc, hoảng sợ giật lùi vài bước: “Cậu không bị khống chế?”
Ngô Bình cười khẩy: “Thuật thôi miên rác rưởi thế này