Lý Ngư Long sầm mặt, còn tưởng Trác Khang chơi xấu nên vội nói: “Đại sư Liễu, đổi chỗ khác đi”.
Đại sư Liễu đó liếc Ngô Bình với vẻ coi thường rồi đổi chỗ cách xa anh hơn, để tránh bị làm phiền.
Sau khi có nhiều cá tập trung một chỗ, Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát lòng hồ, anh phát hiện cách đàn cá khoảng hai trăm mét có một con cá chình hoa dài gần hai mét đang nhìn chằm chằm về phía này.
Rõ ràng đây là con cá vua ở hồ này, đứng đầu trong chuỗi thức ăn, một con thú săn hung hãn nhất.
Cuối cùng, sau khi dò la khoảng nửa tiếng, con cá vua ấy phát hiện không có nguy hiểm nên lập tức bơi nhanh tới. Người nó rất to, bơi cũng nhanh, vừa xuất kích đã có thu hoạch ngay, nó đã nuốt một con cá lóc mấy cân.
Đàn cá hoảng loạn bơi lung tung, con cá vua điên cuồng tàn sát, bắt đầu dự tiệc. Cuối cùng nó đã bơi đến chỗ cần câu của Ngô Bình.
“Thời cơ đến rồi”.
Chân khí trong người Ngô Bình sôi trào, cần câu rung lên, không gian xung quanh như trở nên mờ ảo, cầu câu bay vèo xuống nước, cắm trúng vào đầu con cá vua.
Đòn này có thể đánh nát sắt thép, chứ đừng nói là cá. Con cá vua lập tức bừng tỉnh, vùng ra khỏi cần câu, nó bị một cột nước cuốn lấy rồi bay lên cao bốn, năm mét.
Cần câu rung lên, con cá dài hai mét ngã xuống cạnh người Ngô Bình như làm xiếc, sau đó nằm im trước mặt anh.
Nhóm Trác Khang đã chuẩn bị trước nên nhanh chóng thả nó vào trong một cái thùng lớn.
Sức sống của con cá này rất mãnh liệt, dù đã trúng một đòn của Ngô Bình, nhưng một lát sau nó đã bình thường trở lại. Thấy đã bị bắt, nó điên cuồng quẫy trong thùng phát ra những tiếng động lớn.
Trác Khang thấy thế thì cười lớn rồi nói với Lý Ngư Long đang ngây ngẩn: “Chú em Ngư Long, thắng thua rõ rồi nhé! Sau này, mời chú đến Nam Thành chơi”.
Lý Ngư Long không dám tin, ông ta đi tới nhìn con cá thì thấy đầu nó có xương nhô ra, người thì dài hai mét, đúng là cá vua đây rồi.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Đúng là được mở mang tầm mắt, hoá ra còn có thể câu cá bằng cách đó”.
Trác Khang cười ha ha: “Chú em quá khen rồi!”
Lý Ngư Long thức thời nhận thua ngay: “Lần này là anh Khang thắng. Tôi sẽ chuyển hết người ở Nam Thành đi trong vòng ba ngày”.
Nói xong, ông ta xua ray, đám người kia thu dọn hết đồ đoàn lên xe rồi bỏ đi.
Đại sư câu cá kia có vẻ vẫn không phục nên đi tới nhìn con cá vua của Ngô Bình, sau đó ngẩn ra nói: “Đúng là cá vua rồi, tôi mà muốn câu được nó thì ít cũng phải mất hai tiếng”.
Thấy người của Lý Ngư Long đi rồi, Trác Khang bật cười nói: “Tốt quá rồi! Cậu Ngô, cảm ơn cậu nhiều”, nói rồi, Trác Khang khom lưng với Ngô Bình.
Đường Tử Di nói: “Ông Trác đừng quên lời hứa của mình nhé, lợi nhuận nửa năm của Nam Thành đấy”.
Trác Khang cười lớn: “Đương nhiên rồi”.