Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn sang, quả nhiên nơi đó có một thị trấn nhỏ, anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng bay ra từ thị trấn.
“Thế mà cũng có người”, anh híp mắt lại, không vội vã đi sang.
Đường Tử Di: “Nơi này trước giờ không có người ngoài nào vào cả, người ở đây tám mươi phần trăm là người trong Thiên Cung ngày trước nhỉ?”
Ngô Bình: “Có thể lắm. Tử Di, anh sang đó xem thử, nếu không có gì nguy hiểm, anh sẽ quay lại đón em”.
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình tìm được một hang động rồi đưa Đường Tử Di vào trong đó, sau đó mới đi đến thị trấn.
Đi xuống núi khoảng mười mấy dặm đã đến thị trấn, ngoài rìa thị trấn có một con sông nhỏ, mấy đứa trẻ con đang cười nói vui vẻ đùa nghịch bắt cá bên sông.
Khi Ngô Bình đi đến bờ sông phía đối diện, một đám trẻ con đều ngạc nhiên nhìn về phía anh, một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi bỗng quay đầu chạy vào trong thị trấn, vừa chạy vừa hét: “Bờ sông bên kia có người, bên kia có người...”
Mấy đứa trẻ khác cũng phản ứng lại, đồng loạt chạy vào trong thị trấn.
Ngô Bình sửng sốt, đám trẻ này chạy gì thế chứ? Mình trông giống quái vật lắm à?
Tiếng hét của bọn trẻ thu hút hơn cả chục người lớn chạy đến, họ đều kinh ngạc nhìn Ngô Bình đứng ở bên kia sông, sau đó điên cuồng chạy về phía bên này.
Đến khi họ chạy đến gần, Ngô Bình nhận thấy trang phục của những người này gần giống với thời cổ đại, tướng mạo cũng không khác mấy. Hơn nữa đều là Thánh Nhân, cường giả cấp bậc Đại Thánh.
Một người lớn trong đó lớn giọng hỏi: “Là hậu duệ của Thiên Thánh sao?”
Ngô Bình có thể hiểu được những lời họ nói, đây là tiếng thánh: “Tôi là hậu duệ của Thiên Thánh, mọi người là ai?”, nói rồi anh bước qua dòng sông, đứng trước mặt đám người này.
Đám người này mừng rỡ đến rơi nước mắt, đồng loạt quỳ xuống, một người trong đó nói: “Chào mừng thánh chủ! Chúng tôi đều là những thị vệ và thị nữ còn sót lại năm đó, sau đó chúng tôi không đợi được Thiên Thánh về nên quyết định sinh sống, phát triển ở đây”.
Ngô Bình cảm thấy hơi kỳ lạ: “Lúc đầu mọi người có bao nhiêu thánh vệ, bao nhiêu thị nữ?”
Người này nói: “Thưa thánh chủ, có ba mươi ngàn thánh vệ, hơn mười ngàn thị nữ”.
Ngô Bình: “Tôi thấy thị trấn này cũng không có bao nhiêu người mà”.