Nguyên Vĩnh Huy mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn thầy Lý”.
Nguyên Định Châu cũng rất vui, Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, chỉ cần anh chỉ dẫn cho con trai anh ta đôi điều thôi thì cậu nhóc cũng có thu hoạch lớn rồi.
Ngô Bình rời khỏi phòng đấu giá Vĩnh Huy rồi trở về nhà theo đường cũ, khi đi qua phòng đấu giá Mậu Sinh, anh nhìn thấy người rót trà cho mình đang đứng bên ngoài. Thấy Ngô Bình đi từ phòng đấu giá ở phía đối diện ra, tên đó cười khẩy rồi nói: “Này, đừng nói là anh hợp tác với Vĩnh Huy rồi nhé?”
Nghe thấy thế, Ngô Bình đứng lại rồi nói: “Đúng, tôi quyết định sẽ hợp tác lâu dài với họ”.
Tên kia lắc đầu nói: “Chắc anh cũng làm ăn nhỏ lẻ thôi chứ gì, nhưng dù thế đi chăng nữa thì cũng phải tìm đến phòng đấu giá có tiếng mà hợp tác chứ, không thì bao giờ mới ngóc đầu lên được”.
Ngô Bình: “Thế à?”
Tên kia: “Anh hợp tác với họ vì thấy họ thu phí rẻ chứ gì? Nhưng anh có nghĩ là cùng một buổi đấu giá và cùng một món đồ, nhưng chúng tôi có thể bán với giá một nghìn, trong khi bên kia giỏi lắm chỉ có tám trăm không? Anh đã tính đến chuyện này chưa?”
Ngô Bình nói: “Tôi không lo điều này, đan dược của tôi mà tung ra thì người ta chỉ có tranh nhau mua thôi, làm gì có chuyện bán với giá thấp”.
Tên kia cười mỉa, rõ ràng cho rằng Ngô Bình đang khoác lác: “Thế cơ à? Không biết công tử định đấu giá đan dược gì?”
Ngô Bình: “Đan dược trên bảng Linh Đan”, nói rồi, Ngô Bình quay người bỏ đi.
Tên kia ngẩn ra tại chỗ, đan dược trên bảng Linh Đan ư? Nhưng đó là gì? Hắn chỉ là một tay nhân viên quèn nên nào có biết.
Đúng lúc này, ông chủ đã tiễn khách quý ra ngoài. Thấy tên kia đang đứng thẫn thờ ở ngoài thì hỏi: “Không vào trong tiếp khách mà ngẩn ra đó làm gì?”
Tên kia vội hỏi: “Ông chủ, ban nãy có người đã chạy sang bên đối diện, chứ không hợp tác với phòng đấu giá của mình. Tiểu nhân bảo kiểu gì hắn cũng bị lỗ, nhưng hắn bốc phét là đan dược của hắn đều nằm trên bảng Linh Đan, Ha ha, đúng là nực cười!”
“Bảng Linh Đan ư?”, ông chủ túm chặt lấy cổ áo hăn rồi hỏi: “Người đâu rồi?”
Tên kia sợ quá nói: “Ông chủ, hắn đi rồi”.
Ông chủ tát cho hắn một cái rồi tức tối quát: “Tại sao lại để người ta sang bên đối diện, cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”
Tên kia bị tát cho ngu người, cảm thấy có gì đó sai sai nên khóc lóc nói: “Khi ấy, ông chủ đang tiếp khách quý, tiểu nhân không dám làm phiền. Hơn nữa, tiểu nhân thấy anh ta chỉ đến một mình, trông cũng xoàng xoàng nên tưởng không phải khách hàng quan trọng, thế rồi anh ta sang bên kia mất. Anh ta ngồi bên mình chờ có một lát mà đã mất kiên nhẫn hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia”.
Ông chủ tức đến giậm chân: “Nếu đúng là người ta có đan dược trên bảng Linh Đan thì chúng ta lỗ to rồi đấy”.
Ông chủ tức đến độ không còn tâm trạng để tiếp các khách hàng khác nữa, sau đó mặt dày chạy sang phòng đấu giá Vĩnh Huy.
Hai phòng này luôn cạnh tranh với nhau, nhưng ngoài mặt thì vẫn vờ khách sáo.
“Ông chủ Ngưu, sao lại rảnh rỗi sang chỗ chúng tôi thế này?”, thấy ông chủ của bên đối diện đến, Nguyên Định Châu lập tức biết ông ta đến có có việc gì nên tươi cười ra đón.
Ông chủ Ngưu nói: “Ông chủ Nguyên, mấy ngày không gặp, bên này làm ăn vẫn tốt chứ?”