Theo quy trình, Diệp Thiên Tông sẽ dùng thân phận của đương gia Thần Võ Ti nói vài câu với đương gia tân nhiệm, nội dung loanh quanh chỉ là cổ vũ người kia tiếp tục cống hiến cho đất nước, tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp của Thần Võ Ti.
Sau đó, Diệp Thiên Tông sẽ chuyển giao “kiếm Thần Võ” đại diện cho quyền lực của Thần Võ Ti cho đương gia mới, tuyên bố chính thức rút lui khỏi Thần Võ Ti.
Trên quảng trường của Thần Võ Ti, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đương gia mới đến nơi.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, người mới đến là ai thế?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Anh nghe ngóng được đối phương tên là Hoàng Phủ Hằng, đệ tử của thế gia võ học Hoàng phủ, tu vi đạt đến cảnh giới Võ Thần”.
Ngô Bình nhíu mày: “Gia tộc Hoàng Phủ?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Gia tộc Hoàng Phủ thời gian này liên tục có động thái, dã tâm của họ không nhỏ đâu”.
Đúng lúc này, một chiếc xe xa hoa dừng lại trước quảng trường, hai người tùy tùng từ trên xe bước xuống, mở cửa xe, sau đó một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc âu phục màu xám xuống xe, đi về phía Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị, ông ấy ngồi trên một chiếc ghế, hai tay nâng “kiếm Thần Võ” và mỉm cười.
Người đàn ông mặc âu phục màu xám chính là Hoàng Phủ Hằng, hắn ta không có biểu cảm gì, sải bước về phía Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Hoàng Phủ huynh, hi vọng cậu có thể kế thừa…”
“Gia tộc Hoàng Phủ không cần kế thừa!”, nào ngờ Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng đáp: “Diệp Thiên Tông, đưa kiếm Thần Võ cho tôi, ông có thể lui xuống rồi!”
Người tham gia nghi thức không khỏi chấn động, đương gia mới đến này không nể mặt Diệp Thiên Tông quá đấy?
Diệp Thiên Tông cũng sững sờ, dù thế nào ông ấy cũng không ngờ rằng người mới đến lại huênh hoang như vậy. Tuy rằng bầu không khí khá lúng túng, nhưng ông ấy không muốn sự việc trở nên khó coi, đành đứng dậy, chuẩn bị trao kiếm Thần Võ cho đối phương.
Ngô Bình, Dương Mộ Bạch và những người khác ở dưới sân khấu, trông ai cũng khó chịu. Dương Mộ Bạch xanh mặt, định xông lên trên đó nhưng bị Ngô Bình kéo lại.
“Sư huynh, nhìn em đây!”, Ngô Bình điềm tĩnh nói, sau đó sải bước đi lên.
Lúc này, Hoàng Phủ Hằng đang đi về phía Diệp Thiên Tông, định nhận lấy kiếm Thần Võ. Ngô Bình lao thẳng lên trên, hai người lập tức va vào nhau.
Một âm thanh trầm đục vang lên, Hoàng Phủ Hằng bị hất bay mười mấy mét, quần áo trên người hắn ta bị nổ tung hết, chỉ thoáng chốc đã trần như nhộng.
Hoàng Phủ Hằng vừa giật mình vừa giận dữ, hắn ta thét lên: “Quần áo!”
Một tên tùy tùng vội vàng cởi quần áo trên người cho Hoàng Phủ Hằng mặc.
Hoàng Phủ Hằng vừa mặc quần áo, Ngô Bình đã tức giận hùng hổ lao tới và mắng: “Mày không có mắt hả? Dám va phải tao, biết tao là ai không hả?”
Hoàng Phủ Hằng quát tháo: “Không cần biết mày là ai, mày chết chắc trong tay tao!”
“Chát!”
Ngô Bình vung tay tát lên mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi: “Cỡ như mày ư?”
Nói rồi, nắm đấm của anh trút xuống cơ thể Hoàng Phủ Hằng như mưa. Hoàng Phủ Hằng là cao thủ cảnh giới Thần Võ của nhà Hoàng Phủ, nhưng đứng trước mặt Ngô Bình căn bản không đủ sức đáp trả!