Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề!”
Sở Trường Canh nhìn đứa con trai trước mắt chằm chằm rồi nói: “Con đi tới phòng thu chi lấy một nghìn tiền vàng đi”.
“Vâng!”, Ngô Bình xoay người rời đi.
Sở Anh thấy anh đã đi xa mới nói: “Cha, hiện tại con đã là võ mạch đồng xanh, cao hơn võ mạch vàng hai bậc, Sở Hàn đã bị phế, cần gì lãng phí tài nguyên lên người hắn?”
Sở Trường Canh sờ đầu Sở Anh: “Anh Nhi, chuyện con đã là võ mạch đồng xanh thì không thể để người ngoài biết, chỉ con và cha biết thôi nhé!”
Sở Anh gật đầu: “Vâng, Anh Nhi đã rõ, nếu nói cho người khác biết thì họ có thể sẽ hại con!”
Sở Trường Canh thở dài: “Sở Hàn chính là ví dụ tiêu biểu!”
Ngô Bình đi thẳng tới phòng thu chi nhận một nghìn tiền vàng, sau đó quay về nơi ở.
Lâm Tiên Nhụy đã về, bà ấy mua khá nhiều thức ăn: “Hàn Nhi, tối nay mẹ sẽ nấu mấy món con thích!”
Ngô Bình cười: “Vâng, mà mẹ cũng không cần cực khổ như thế, thuê một người hầu về là được”.
Lâm Tiên Nhụy nói: “Không cần, mình mẹ là đủ rồi!”
Thật ra trước đó họ còn hai nô tỳ, cũng vừa bị đại phu nhân điều đi không lâu, Lâm Tiên Nhụy cũng chẳng thể làm gì.
Ngô Bình: “Mẹ, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt, sau này con sẽ thuê trăm nô tỳ hầu hạ mẹ!”
Lâm Tiên Nhụy cười: “Được, mẹ chờ ngày đó!”
Hai ngày sau, Ngô Bình đã là Trúc Cơ. Hiện tại còn chưa có đủ dược liệu, nhưng anh có thể chuẩn bị trước một chút, mua vài dược liệu bình thường để rèn luyện hình thể.
Anh cảm thấy thể chất đang dần trở nên mạnh mẽ. Đến ngày thứ ba, khi dược liệu anh đặt đã đến, thì có thể chính thức tiến vào Trúc Cơ tầng hai.
Dược liệu tốt thì tất nhiên hiệu quả cũng cao. Ngô Bình chỉ mất nửa ngày để hoàn thành bước thứ hai, sau đó tiếp tục củng cố.
Tối ấy, anh cảm nhận được tiếng vang lớn trong cơ thể, võ mạch to lớn bắt đầu sinh ra, đầu trên nối với não bộ, kéo dài qua xương sống, phần giữa phân nhiều nhánh trải rộng khắp tứ chi bách hài.
Trong võ mạch này có những phù văn mờ ảo trên phần vách, bên trong có một loại năng lượng chín màu phóng ra.
Ngô Bình hỏi A Kỳ: “Đây là võ mạch à?”
A Kỳ: “Của anh là võ mạch cấp Thiên, cấp bậc cao nhất. Trong vũ trụ võ đạo, từng xuất hiện không tới hai mươi võ mạch cấp Thiên trong lịch sử, một trăm nghìn năm trở lại đây, anh là người duy nhất”.
Ngô Bình biết võ mạch này cực quan trọng đối với võ tu. Võ mạch kém nhất là trắng, lên trên còn có cấp đỏ, vàng, tím,... đó là bốn loại thường gặp nhất
Hướng lên trên thì có võ mạch đồng xanh, võ mạch bạc, võ mạch hoàng kim, ba loại này rất hiếm. Trong số những người mở được võ mạch, võ mạch hoàng kim là trăm nghìn dặm mới có một, hễ là võ mạch hoàng kim, ai cũng có thành tựu cực lớn.