Ngô Bình lấy Dược Điển ra quét thì mới biết cây này tên là Hoàng Kim Thánh, quả của nó là chân dược cấp tám! So ra còn quý hơn cây hoa ban nãy.
Dược Điển còn cho biết quả Hoàng Kim Thánh chỉ được hái khi chín, không thì sẽ mất hết tác dụng.
Ngô Bình quan sát một lát thì thấy quả chưa chín, nhưng chắc cũng không còn lâu nữa, cùng lắm là một tuần.
Anh mỉm cười rồi nhổ cả gốc cây cho vào Dược Điển, để nó tiếp tục sinh trưởng trong đó.
Anh lấy cây đó xong thì xung quanh chợt chấn động. Anh giật mình biết có người đã hạ cấm chế ở đây, người đó không có Dược Điển nên đành chờ quả chín. Ngô Bình chợt nhớ lại mình mới đến đã bị nhiều sinh vật tấn công, lẽ nào cũng là trò của người này?
“Phải chuồn ngay thôi!”, Ngô Bình lách người rồi biến mất.
Anh vừa đi xong thì có một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện, thấy cây Hoàng Kim Thánh đã biến mất, người đó gào lên: “Chết tiệt! Nếu để ta bắt được thì ta sẽ ăn thịt ngươi!”
Dứt lời, người đó bay lên cao rồi phóng thần niệm ra tìm kiếm tất cả tu sĩ ở quanh.
Trong vùng hoang vu này không có nhiều tu sĩ, dẫu sao cũng ít người dám mò đến đây. Ngô Bình chưa bay xa nên đã bị thần niệm của người kia khoá chặt.
“Ngươi không chạy thoát được đâu!”, người kia gầm lên rồi tức tốc đuổi theo.
Cảm thấy có thần niệm đang theo dõi mình, Ngô Bình nhanh chóng lấy bùa ẩn thân mà Tả Thiên Thu tặng ra. Lá bùa này rất thần kỳ, tu sĩ dưới cảnh giới Đạo cảnh sẽ không thể phát hiện ra dấu vết của anh.
Vì thế, thần niệm kia đã mất dấu anh.
Ngô Bình đi được nửa phút thì người kia đã đến, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.
“Khốn kiếp! Nhất định ta sẽ tìm được ngươi!”, người đó liên tục mắng nhiếc. Đó là quả Hoàng Kim Thánh - chân dược cấp tám đó, ông ta đã canh giữ cả năm trăm năm rồi. Trong thời gian qua, ông ta đã giết rất nhiều cao thủ phát hiện ra cây này, thậm chí còn có cả đệ tử và bạn bè.
Giờ chỉ còn vài ngày nữa là quả chín, ông ta chỉ đi xử lý chút chuyện thôi mà khi về đã bị mất cây rồi.
“Tên đáng chết kia, ra đây cho ta!”, ông ta gào lên.
Tiếc là Ngô Bình không nghe thấy, lúc này anh đã đi xa cả nghìn dặm để tìm thuốc tiếp rồi.
Nghĩ tới quả Hoàng Kim Thánh, anh chợt nhớ mình có một món bảo bối là Vạn Hoá Thần Hồ. Anh chắc chắn Vạn Hoá Thần Hồ là bảo bối của vũ trụ chính, không biết nó có thể nhân đôi quả Hoàng Kim Thánh không nhỉ?
Nghĩ vậy, anh đã không kìm được tính tò mò mà tìm một chỗ vắng rồi thử luôn.
Lúc anh Nhập Sát đã từng dùng nó để nhân bản bùn Thiên Sát và đan dược, hiệu quả rất khả quan.
Bây giờ, anh lấy một cây linh dược cấp mười ra để xem nó sẽ tiêu hao bao nhiêu linh khí.
Quả hồ lô phát sáng rồi hút cây linh dược vào trong, ngay sau đó đại trận bên trong hồ lô đã vận chuyển. Sau đó, hồ lô hấp thu sức mạnh xung quanh, rõ ràng chút linh khí này là không đủ.