Thần y Lư nghe xong thì ngẩn ra, ông ta không biết những vấn đề này, cậu ta lại nói trúng? Chẳng lẽ y thuật thật sự cao minh?
Ông Dương cũng bội phục: “Cậu Ngô đúng là giỏi giang, không biết khi nào con gái tôi mới lành bệnh?”
Ngô Bình: “Đau đầu thì hôm nay sẽ hết nhưng cần trị tận gốc, ít nhất cũng phải nửa tháng, cần uống thuốc của tôi đúng giờ. Mặt khác, ba ngày tôi sẽ châm cứu một lần!”
Ông Dương hỏi cô gái: “Tư Linh, đầu còn đau không?”
Dương Tư Linh cười: “Thưa cha, đã đỡ rồi, con còn chịu được”.
Ngô Bình: “Muốn hết đau hoàn toàn thì còn cần một khoảng thời gian. Qua bữa trưa thì chắc sẽ hết hẳn”.
Quả nhiên, khi người dâng thuốc lên, Dương Tư Linh đã không còn đau đầu: “Anh Ngô, anh giỏi quá! Cảm ơn anh!”
Ngô Bình cười: “Cô Dương khách sáo quá, tôi là thầy thuốc, việc cần làm thôi, tôi cũng nên rút kim rồi”.
Ông Dương cười: “Theo ước định, thù lao gấp đôi. Người đâu, mang tới hai mươi nghìn tiền vàng”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ông Dương, gấp đôi thì chẳng phải mười nghìn sao?”
Ông Dương nói: “Không giấu gì cậu, bà nhà tôi cũng không khỏe, phải phiền cậu thêm một chút”.
Hóa ra bà hai mà ông Dương yêu thương lại bị đau bụng dữ dội nhưng luôn không có cách trị. Hôm nay đã biết y thuật Ngô Bình lợi hại, ông ấy mời anh trị luôn.
Ngô Bình gật đầu: “Được, dẫn tôi đi!”
Sau đó, Ngô Bình đâm cho bà hai vài kim, bệnh đau bụng cũng hết, anh kê thêm đơn ba ngày, sau đó sẽ khôi phục hoàn toàn.
Thần y Lư đã không còn dám hoài nghi Ngô Bình, ông ta cung kính nhìn anh.
Khi thấy Ngô Bình rời phủ, thần y Lư vội đuổi theo: “Thần y Ngô, xin dừng bước!”
Ngô Bình đứng lại: “Có việc gì?”
Thần y Lư cúi người trước anh: “Thần y Ngô, trước đó đã đắc tôi, mong cậu tha thứ, không để bụng kẻ tiểu nhân này, bỏ qua cho tôi!”
“Có gì cứ nói thẳng!”
Thần y Lư: “Tôi tên Lư Thân, vô cùng khâm phục tài năng của cậu, muốn kết bạn!”
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Cũng được, sau này hai bên cùng nhau thảo luận!”