Ngô Bình đã hiểu được vấn đề nên đứng dậy nói: “Tôn Chỉ Tinh, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.
Thấy Ngô Bình chủ động mời cháu gái mình, Tôn Hiểu Hồng mừng rỡ nói: “Ừ, hai đứa đi chơi đi”.
Tôn Chỉ Tinh nhìn Ngô Bình rồi đi ra ngoài trước, anh theo sau.
Ra đến sân, Ngô Bình nói: “Núi Long Hổ à?”
Tôn Chỉ Tinh ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi đã gặp Ma Đô, khí tức của hai người giống nhau”.
“Anh biết Ma sư huynh à?”, chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi rùng mình nói: “Anh chính là hung thủ đã giết Ma sư huynh!”
Ma Đô là con trai riếng của Chân Nhân Mã Huyền của núi Long Hổ, chính Ngô Bình đã giết người này. Anh vẫn lo Mã Huyền sẽ trả thù mình, nhưng mãi không thấy gì.
Anh nói: “Ma Đô tự chọn con đường chết, không liên quan đến tôi”.
Tôn Chỉ Tinh hừ lạnh nói: “Nếu Mã sư thúc không bế quan thì anh nghĩ mình còn sống được đến giờ à?”
Thấy cô ấy có thái độ như vậy, Ngô Bình cau mày nói: “Ông ta không làm gì được tôi đâu, cô không phải doạ”.
Tôn Chỉ Tinh cười lạnh: “Anh tưởng núi Long Hổ chúng tôi chỉ có mỗi Chân Nhân Mã Huyền à? Chúng tôi truyền thừa nhiều năm nên mạnh hơn anh tưởng nhiều”.
Ngô Bình: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện không liên quan nữa, tôi hỏi cô, chú cô rốt cuộc bị làm sao?”
Chu Chỉ Tinh cau mày, thái độ coi thường núi Long Hổ của Ngô Bình khiến cô ấy rất không vui. Nhưng hôm nay, cô ấy đến đây vì chuyện của nhà cô mình nên đành nhịn vậy: “Chú tôi bị tà ma nhập thân, nhà cô đã từng mời sư phụ của tôi đến trấn áp, tiếc là đã thất bại. Con ma nữ kia ghê gớm lắm, nó hại chú tôi đau ốm chưa đủ, mà còn giết hai đạo đồng của núi Long Hổ nữa”.
“Về sau, tôi nghe nói ở đây có một tấm bia đá nên đã bảo nhà cô chuyển hắn đến đây sống. Nhưng đây cũng không phải kế sách lâu dài, con ma nữ kia vẫn lởn vởn quanh đây chưa chịu đi”.
Ngô Bình: “Người của núi Long Hổ chỉ đến thế là cùng, có con ma nữ vớ vẩn mà cũng không xử lý được”.
Chu Chỉ Tinh tức giận nói: “Anh tưởng đấy là con ma nữ bình thường mà? Nó là Quỷ Mẫu đấy! Nghe sư phụ tôi nói thì đến Tiên Quân ra tay cũng chưa chắc đã làm gì được nó đâu”.
Ngô Bình nhíu mày, Quỷ Mẫu ư?
Truyền thuyết kể rằng có một con Quỷ Mẫu sống trên một hòn đảo ở vùng Nam Hải, mỗi ngày nó đều sinh ra mười con quỷ, nhưng đến đêm sẽ ăn hết con của mình, nói chung rất đáng sợ.
Lẽ nào truyền thuyết ấy lại là thật?
Thấy Ngô Bình có vẻ không tin, Chu Chỉ Tinh cười lạnh nói: “Nếu anh giỏi thì đừng đứng đây khoác lác nữa, dám đi gặp con Quỷ Mẫu kia không?”
Ngô Bình: “Sao không dám, cô dẫn đường đi”.
Chu Chỉ Tinh: “Nếu anh đủ dũng cảm thật thì tối nay quay lại đây”, dứt lời, cô ấy quay vào trong nhà.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, nhân lúc xung quanh không có ai, anh bay vào hồ nhân tạo. Tấm bia đá được xây dựng trên một vị trí rất chắc chắn và rộng rãi, đủ chỗ cho anh đứng.