“Ai dám động vào Vạn Cổ Đan Lâu của ta”, đúng lúc này, có một người gào lên, một Đạo Quân bay vút lên cao, sau đó tiến gần về phía Ngô Bình.
Đạo Quân này có mái tóc bạc và mặc đồ màu tím, gương mặt trông rất trẻ trung, hắn ta trừng mắt lườm Ngô Bình: “Tiểu tử, ai cho cậu to gan thế hả?”
Ngô Bình: “Các người đã phá hỏng cửa của cửa hàng tôi, nên tôi sẽ san bằng nơi này”.
“Chết tiệt!”, người đó điểm một ngón tay về phía Ngô Bình, một tia sét đánh về phía mi tâm của anh, đây chính là lôi thuật.
Song tia sét này vừa đến gần Ngô Bình thì đã tắt điện ngay, anh cười khẩy một tiếng rồi búng ngón tay, một ti sét màu tím đã phản công lại người đàn ông.
Đạo Quân thấy người mình tê dại, sau đó hét lên đau đớn và ngã từ trên cao xuống. Mọi người vội vàng ra xem thì thấy linh đài của hắn ta đã bị sét đánh vỡ tan, tu vi toàn thân cũng bị phế bỏ.
“Cái gì! Phế Đạo Quân bằng một đòn ư? Người này là ai thế?”, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ sợ hãi.
Ngô Bình mặc kệ bọn họ rồi lại đến đan lâu thứ hai, sau đó cũng san bằng nơi ấy bằng một chưởng. Cứ thế, anh đã nhanh chóng xử lý hết Vạn Cổ Đan Lâu ở đây.
Xong xuôi, Ngô Bình quay về tiếp tục luyện đan. Đơn hàng mới này cần anh đích thân luyện chế.
Vạn Cổ Đan Lâu bị người ta tiêu diệt, tin này khiến cả thành Tử Tinh phải chấn động. Ai cũng nghĩ thành Tử Tinh sắp có biến rồi, Linh Tê Đan Tông nhất định sẽ không ngồi yên, chẳng bao lâu nữa người của họ cũng sẽ tới.
Quả nhiên, Ngô Bình mới luyện xong vài lò đan dược thì đã thấy có tia sáng trên nóc cửa hàng. Chỉ thấy có một cái bát lớn ụp xuống, giam anh và cửa hàng ở bên trong.
Anh cười mỉa một cái rồi tung một quyền ra, sức mạnh khủng bố đã đập vỡ cái bát tạo ra một tiếng động lớn. Các cao thủ ở quanh đó không nhịn được mà cảm thán: “Không thể nào! Ngũ Giới Uyển là pháp bảo do Đạo Tôn luyện chế, sao có thể bị đánh vỡ bởi một quyền được?”
Người khác nói: “Thực lực của người này quá mạnh, chúng ta rút thôi!”
Nhưng đã muộn, Ngô Bình đã xuất hiện bên cạnh họ và túm đầu một người, luồng sức mạnh vĩ đại chèn ép khiến người kia không thở nổi, chỉ biết nói: “Xin tha mạng!”
Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc Linh Tê Đan Tông hả?”
Người đó vội đáp: “Vâng, tiểu nhân là một trưởng lão của Linh Tê Đan Tông”.
Ngô Bình: “Linh Tê Đan Tông giỏi lắm, dám phá cửa của tôi. Nói mau, các người định đền bù thế nào?”
Người kia ngẩn ra: “Đền cửa ạ?”
Ngô Bình: “Đúng, cửa hàng này của tôi đã truyền được 36 đời rồi nên tôi rất có tình cảm với nó. Nếu các người không chịu đền thì tôi sẽ san bằng cả môn phái”.
Người kia vã mồ hôi lạnh nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ đền ạ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế thì chốt giá một tỷ tiền Đạo”.