Bên
trong kim quang, Trương Huyền Thanh bị thiêu đến mức chỉ còn lại bộ xương và
nội tạng cháy đen, nhưng hắn vẫn đi vào bên trong. Chỉ là, kim quang này có thể
kích phát nghiệp hỏa, nghiệp lực của Ngô Bình đã được tẩy sạch từ lâu,
nhưng Trương Huyền Thanh lại là nghiệp lực quấn thân, chưa được vài bước đã hóa
thành tro bụi.
Nhìn
Trương Huyền Thanh bị đốt thành tro, Chu Nhược Thanh òa khóc, che mặt khóc nức
nở.
Ngô
Bình nhẹ nhàng thở dài, nói với Chu Như Thanh: “Hắn ta tội gì phải làm
thế, biết rõ vô cùng nguy hiểm mà còn muốn vào thử”.
Chu
Như Thanh buồn bã nói: “Lý đại ca, đây là mệnh số của chúng tôi. Từ nhỏ bọn em
đã được dạy làm cách nào để thăm dò kỷ nguyên văn minh, được dạy phải có dũng
khí”.
Ngô
Bình: “Như Thanh, gia tộc các người luôn thăm dò kỷ nguyên văn minh, vậy có nghĩa
là các người có rất nhiều kinh nghiệm”.
Chu
Như Thanh gật đầu: “Trong tộc của em có ghi chép về chỗ này, nơi này là Thiên
Tự, bên trong có truyền thừa Phật môn”.
Ngô
Bình: “Quả nhiên là truyền thừa phật đà.
Như
Thanh, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
Chu
Như Thanh điều chỉnh tâm trạng lại một chút, sau đó lại lấy la bàn ra, nói: “Lý
đại ca, cách đây ba trăm chín mươi dặm về hướng đông có một đạo quan. Đạo quan
kia nhìn có vẻ còn huyền diệu hơn cả Thiên Tự, chỉ là vô cùng nguy hiểm, đi vào
rồi sẽ không còn một ai sống sót. Lý đại ca, chúng ta nên đi không?”
Ngô
Bình nghĩ đến truyền thừa tiên đạo của vị cường giả Kỷ Nguyên kia, nói:
“Đương nhiên là muốn đi, cậu dẫn đường!”
Chu Như Thanh xốc lại tâm trạng, đưa Ngô Bình
đến đạo quan. Trong lúc bay, Ngô Bình thấy khóe mắt của Chu Như Thanh vẫn còn
nước mắt, anh có thể nhìn ra được cô vô cùng đau lòng trước cái chết của Trương
Huyền Thanh.
Vì thế Ngô Bình hỏi cô: “Giữa cô và Trương Huyền
Thanh hình như rất thân thiết”.
Chu Như Thanh nhẹ nhàng thở dài: “Nếu như anh ấy
không chết, thì sau khi về em sẽ gả cho anh ấy”.
“Vậy sao cô lại không cản hắn đi vào trong Thiên
Tự?” Ngô Bình khó hiểu.
Chu Như Thanh lặng lẽ nói: “Đây là sứ mệnh của
bọn em, cho dù biết có nguy hiểm nhưng vẫn phải đi”.
Ngô Bình không hiểu: “Chuyện thăm dò kỷ nguyên
văn minh quan trọng với gia tộc các người như thế sao?”
Chu Như Thanh gật đầu: “Tổ tiên của hai gia tộc
bọn tôi, đều là cường giả Kỷ Nguyên đời trước. Nhưng bọn họ không phải thật sự
là cường giả Kỷ Nguyên, cho nên hậu thế đều có khuyết điểm nghiêm trọng. Muốn
đền bù phần khuyết điểm này, cần phải tìm kiếm đáp án từ bên trong kỷ nguyên
văn minh”.
Ngô Bình không ngờ đến, tổ tiên của hai nhà này
thế mà lại có cường giả Kỷ Nguyên đời trước. Anh không khỏi hỏi: “Làm thế nào
bọn họ vượt ra được kỷ nguyên?”